Một đêm mưa, ngồi xem thước phim TVB và chợt phấn khích đến lạ khi nhận ra khung cảnh trong phim mình đã đặt chân tới. Những xúc cảm về Hong Kong lại bất chợt ùa về. Ngoài trời mưa buốt lạnh, nhưng trong lòng tôi chợt ấm áp đến lạ.
Một đêm mưa, ngồi xem thước phim TVB và chợt phấn khích đến lạ khi nhận ra khung cảnh trong phim mình đã đặt chân tới.
Những xúc cảm về Hong Kong lại bất chợt ùa về. Ngoài trời mưa buốt lạnh, nhưng trong lòng tôi chợt ấm áp đến lạ.
Lại nhớ về những ngày đầu đặt chân tới Hương Cảng, cũng là những ngày mưa. Nhưng trong tim vẫn rực cháy khao khát khám phá, đôi chân vẫn không ngừng bước đi qua trên con phố mưa.
Đôi khi cảm thấy bản thân cũng thật tham lam trong chuyện tình cảm. Tôi thích Hàn Quốc vì đó là quê hương thứ 2 của bố mẹ tôi. Cảm mến Thái Lan bởi những nụ cười gần gũi và tôi đã coi như tri kỷ. Tôi yêu Hong Kong qua những thước phim TVB tuổi thơ.
Cũng thật kỳ lạ, ngay đến bản thân tôi cũng không thể lý giải được rằng tại sao tôi yêu nơi này nhiều như vậy. Một nơi với hằng hà sa số những tòa cao ốc. Nhưng nơi đó không thô cứng như cái vỏ bê tông cốt thép bên ngoài. Những tòa cao ốc hiện đại, hay những tòa chung cữ cũ rêu, sập xệ và nằm san sát như tổ chim câu. Với bản thân tôi thì dù ở gam màu cổ điển hay hiện đại thì những tòa nhà đó vẫn là nguồn cảm hứng bất tận cho những bức hình tôi chụp, những dòng chữ hay những trang báo mà tôi viết.
Lần đầu chân ướt chân ráo tới nhưng tôi không hề có cảm giác bỡ ngỡ, choáng ngợt như những miền đất xa lạ mà tôi từng đến trước đó.
Những cung bậc cảm xúc đan xen. Từ sự vỡ òa trong sung sướng khi tấm visa Hong Kong chễm trệ trên tấm hộ chiếu xanh. Rồi đến sự hồi hộp, háo hứng đến không tài nào chợp mắt được vào đêm trước ngày khởi hành, đến sự ấm áp thân quen tới lạ như lâu ngày được trở về quê.
Nếu bất chợt có người nào đó hỏi tôi, rằng trong những hành trình vừa qua tôi yêu điểm đến nào nhất? Tôi sẽ không ngần ngại mà đưa ra câu trả lời đó là Hong Kong.
"Trứng rán cần dầu, bắp luộc cơ
Yêu không cần cớ, cần chụp cơ"
Để yêu Hong Kong nồng nàn như tôi cũng đơn giản lắm. Bạn hãy thử thả bộ trên đại lộ ngôi sao, cảng Victorya hay con đường đi bộ quanh vịnh Cửu Long. Vừa đi vừa thả lỏng thư thái theo những con gió biển mơn man. Hãy thử dạo bộ, hoặc ngồi trên tầng 2 chiếc xe Peak Tram. Ngồi trên chiếc "siêu xe" quốc dân của nhiều thập niên trước và thưởng ngoạn khung cảnh con đường sầm uất nhất đảo Hong Kong. Trải nghiệm sự giao thoa giữa quá khứ và hiện đại. Và tất nhiên đừng quá say sưa với những trải nghiệm đó mà quên nhiệm vụ chính. Đó là....đó là....chụp hình. ??
Với tôi thì bí quyết để mở cửa trái tim và đón nhận Hong Kong chỉ đơn giản như vậy thôi. Và tình cảm tôi dành cho nơi đó cũng mộc mạc, giản dị như vậy đó.
Đêm còn dài nhưng tạm gác bút ở đây thôi. Một ngày nắng lên tôi sẽ lại nhớ về Hong Kong và viết tiếp những dòng thư gửi "Người Thương xa nhớ".
Hong Kong như một ly trà
Uống nhanh một hớp là phải đi ngay.
Đến vội, đi nhanh nhưng tình cảm thì vẫn còn đó.Có lẽ cũng đến lúc tôi nên nghiên cứu plan cho chuyến trở lại thăm "quê" lần nữa rồi. Mong rằng những ngày tháng bình yên sớm trở lại với Hong Kong.
Thước phim mang tên "Thanh Xuân" của bản thân không chỉ đơn thuần là một màu đen trắng. Những chuyến đi, những điểm đến mang đến cho cuốn phim của tôi thêm nhiều dư vị và nhiều sắc màu như những bộ phim TVB huyền thoại tôi từng xem. Và cũng sẽ thật thiếu sót nếu cuốn phim đó bị khuyết đi những khung hình mang tên Hong Kong. Tuổi trẻ thật may mắn khi đôi mắt tôi còn đủ tinh tường để thỏa sức ngắm nhìn, đôi chân còn khỏe để vùng vẫy bước đi, đôi tay còn vững để vừa xách balo vừa bấm máy. Và cũng thật đáng quý khi tôi vẫn còn có thể cố gắng cho những hành trình tương lai.
Cùng ngắm Hong Kong qua ống kính của tôi và chia sẻ cho tôi biết cảm nghĩ của bạn về Hương Cảng nhé. Tôi luôn sẵn lòng và rất có nhã hứng ngồi đàm đạo về Hong Kong với mọi người.