Khái niệm “du lịch 1 mình” tuy không còn mới mẻ gì với các bạn trẻ ngày nay, nhưng thực ra nó cũng là điều “mơ hồ” so với số đông bây giờ.
Khái niệm “du lịch 1 mình” tuy không còn mới mẻ gì với các bạn trẻ ngày nay, nhưng thực ra nó cũng là điều “mơ hồ” so với số đông bây giờ. Chúng ta thường có xu hướng “ngại” làm gì 1 mình, không phải vì chúng ta không muốn, mà thường xuyên là vì những lời đàm tiếu, kiểu:
- Ê mày, con nhỏ đó đi ăn có 1 mình kìa mày . Chắc sao đó nên không có ai chơi!
- Ê qua tao thấy thằng đó ngồi uống cà phê có 1 mình, kiểu tự kỷ. Dừa lắm. Chắc cũng “nặng” lắm rồi!
(?). Chúng ta thường có xu hướng phán xét những người thích làm gì đó 1 mình. Phần đông những người sống kiểu bầy đàn bám víu vào nhau, họ cho rằng khi bạn làm gì đó 1 mình, cũng là điều kì quặc.
Du lịch 1 mình nên vì thế cũng chịu nhiều “thành kiến”:
- Nghĩ sao đi 1 mình, khùng hả?
- Trời ơi đi 1 mình có gì vui?
- Tao không bao giờ đi 1 mình được!
- Khùng rồi! Tao không tin là có người đi đâu đó 1 mình!
Đó là vì họ chưa từng được học cách 1 mình đúng nghĩa. Họ chưa từng thấy sự đẹp đẽ kiêu hãnh của sự cô đơn. Họ quen sống đông vui tụ tập. Cảm giác “1 mình” đối với họ là sự tổn thương, phỉ báng, đơn độc, mặc cảm, kì quặc và lập dị.
Tôi không thích kiểu người dạng này. Lúc nào họ cũng ồn ào xô bồ. Nhưng đừng vì họ quá đông mà chúng ta đánh mất đi chính bản thân mình.
Chúng ta hoàn toàn cứ mạnh mẽ 1 mình, không việc gì phải e dè về điều đó.
Khi rủ ai đó uống ly cf, họ từ chối, tại sao chúng ta lại phải ở nhà mà không ra quán ngồi 1 mình?
Khi rủ đám bạn đi Đà lạt, nải nỉ đủ kiểu, họ bận này bận kia, tại sao chúng ta lại ở nhà để chờ họ “rảnh” mà không xách balo lên và đi 1 mình?
Trước đây tôi đã từng e dè như vậy. Nhưng từ khi mạnh dạn bắt đầu chuyến đi 1 mình lần đầu tiên trong đời gần 2 năm trước, tôi đâm ra… nghiện cảm giác 1 mình.
Tôi chợt nhận ra, 1 mình, là thứ “ma tuý” gây nghiện. Tôi chợt nhận ra trước đây tôi toàn làm những thứ những điều 1 mình, không phải là tôi lập dị không có bạn bè, mà là đơn giản: bản thân tôi thích thế!
Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho những chuyến đi 1 mình nhiều hơn. Càng đi, tôi càng nghiện. Tôi chẳng muốn rủ rê ai để nhận lại sự phiền hà. Tôi thậm chí từ chối nhiều lời ngỏ muốn đi chung vì khi đã “nghiện” cảm giác 1 mình, bạn hoàn toàn không muốn ai xen vào và phá vỡ nó.
Khi đi nhiều chuyến đi, tôi nhận ra không chỉ riêng tôi, mà có rất nhiều bạn trẻ cũng đang tận hưởng cảm giác 1 mình ấy. Và tôi quả quyết rằng: 1 mình không phải là do bản thân họ “sai trái” với cuộc đời, mà đơn giản là họ thích thế.
Chúng ta - những kẻ đơn độc du hành trong vũ trụ - phải tự hào về điều này!
Quay trở lại chủ đề đi du lịch 1 mình có gì vui? Nếu bạn cho rằng Trải Nghiệm là niềm vui, thì bạn đọc tiếp. Còn nếu bạn cảm thấy không thể tách nổi đám đông náo nhiệt, thì thôi đừng đọc. Những trải nghiệm khiến chúng ta học hỏi được nhiều thứ.
Từ anh xe ôm đèo bạn đi qua những cung đường khó khăn.
Từ chị chủ homestay hiếu khách dọn cho bạn mâm cơm đơn giản.
Từ cậu bé đang cắp tập đến trường trên đường làng.
Từ bác nông dân đang gieo lúa khi bạn hỏi thăm lúc lạc đường.
Từ tiệm vá xe ở khúc quanh nếu xe bạn có lỡ bể bánh.
Từ những nhóm bạn trẻ quen biết trên hành trình, chúng ta chia sẻ kinh nghiệm cho nhau. Thậm chí là ghép chung 1 xe đi đến điếm đến.
Vân vân. Chúng ta, những kẻ lang bạt, gặp nhau trên những cung đường những hành trình, học hỏi kinh nghiệm của nhau, chia sẻ những trải nghiệm hay ho cho nhau.
Chúng ta, những kẻ chán ghét môi trường hiện tại, chán ghét những drama xâu xé chà đạp nhau, chán ghét những nhóm bạn bè tụ tập độc hại. Chúng ta chỉ đơn giản là xách ba lô lên và đi thôi.
Đừng sợ một mình. Đó là điều tự hào. Đó là những trải nghiệm tuổi trẻ không phải ai cũng có.
Du kịch 1 mình có gì vui? Vui hay không, cứ lên đường, đó là thứ gây nghiện âm ỉ, nhưng đầy kiêu hãnh!
Với những suy nghĩ kiểu: “nghĩ sao đi 1 mình!”, tôi chỉ cười nhạt: ?
Nếu có điều kiện, tôi vẫn sẽ đi như vậy, vẫn chọn đi nhiều thật nhiều những chuyến đi khám phá 1 mình. Chẳng có gì phải lăn tăn.