Ăn một bát phở to ở sân bay, nạp thêm năng lượng, tối đó chúng tôi đã toạ mông ở Đà Lạt.
Đà Lạt có mùi thông cây xen cùng làn gió lạnh ban đêm len lỏi vào hơi thở. Chỉ cần đặt chân xuống sân bay đã thấy được mùi hương đấy. Dễ chịu lắm. Nhưng chỉ nhận ra mình đã đến vùng đất khác khi nghe tiếng ông tài xế gọi bằng thứ giọng khác miền.
Đà Lạt có nhiều cây thông ? đâu đâu cũng có, nhưng sẽ chỉ tuyệt khi hít hà vào lúc trời xẩm tối, khi trời chuyển lạnh.
Ở Đà Lạt, có món lẩu gà lá é mà mọi người bảo ngon lắm. Sẽ ngon nếu như ăn đúng thời điểm, chứ giữa trưa mà ngồi ăn đông + vỉa hè thì đúng là combo nóng nực và chói mắt lắm ?
Mục tiêu đi Đà Lạt lần này coi như đã hoàn thành vì mình được lên đồi Đa Phú. Chill như trong bài 1 triệu like của Đen Vâu. Đồi Đa Phú mát rượi và đầy nắng. Khá dốc vừa đi vừa hét.
Ở Đà Lạt, có một cuộc hội ngộ bất ngờ của những người Hải Phòng. Bạn coi homestay là người Hải Phòng, chị khách từ Sài Gòn cũng là người Hải Phòng nốt.
Ở Đà Lạt, có một cặp đôi tự chụp ảnh cưới trên đường. Tự bật nhạc, tự diễn tự chụp ảnh luôn.
Ở Đà Lạt, có chiếc bánh mì trứng thịt xiên 20k ngon bá cháy, có cốc nước hoa nhài đậm tình người. Uống 1 cốc nước mà cả nhà mời ?
Chị ở cùng homestay bảo chị đã đi Đà Lạt nhiều lắm rồi, chị đi một mình, chẳng đi những chỗ nổi tiếng chị tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Đêm đốt lửa chị có mở bài “Sài Gòn đau lòng quá” rồi đi đi lại lại. Mình chợt loé ra “Thì ra người Sài Gòn thì ra cũng buồn”. Chắc chị vấn vương 1 câu chuyện tình nên phải rời thành phố trốn lên Đà Lạt để chill chẳng hạn. Chắc là “Hiệu ứng trốn chạy iiii”.
Thiết nghĩ rằng Đà Lạt mà đổi chỗ cho Tam Đảo thì quả là tuyệt vời ?? Đồ ăn ngon rẻ, con người thân thiện
Ở Đà Lạt, cũng còn nhiều nỗi vương vấn trầm cảm nhưng tựu chung lại vẫn có Hoàng.