Đà Lạt luôn có những vẻ đẹp ẩn mình! Vào những ngày cuối năm, mình có hẹn với Đà Lạt, có hẹn với một tình yêu trắng tinh khôi, tình yêu cỏ tuyết trắng.
Cái hẹn này diễn ra không dễ dàng chút nào, bạn ấy chỉ đẹp nhất khi vừa bình minh lên, khoác lên mình một chiếc áo choàng tuyết trắng trong một bầu không khí lành lạnh, đan xen giữa những tia nắng lấp ló của ngày mới. Bởi thế, bạn ấy chọn cuộc hẹn này vào lúc 6h sáng đấy.
Mình đã phải dậy từ 4h sáng để chuẩn bị quần áo, đồ đạc và vượt qua 1 quãng đường gần 30km để đến chỗ hẹn. Đường không đèn và trời lạnh buốt, buốt qua từng cái hít mũi, từng tiếng ù tai. 2km cuối cùng cũng là một thử thách, khi mà mình phải men theo con đường rễ cây nhỏ vào rừng, trượt trên một con dốc sâu ngút, ngã xe là điều không thể tránh khỏi. Nhưng người ta nói những con đường khó đi thường dẫn đến những nơi rất đẹp, thực sự là vậy đấy.
Trời tờ mờ sáng, mình đã ở điểm hẹn. Xung quanh có một vài chiếc lều của một vài người khác cắm trại qua đêm ở đây, mình thật khâm phục ý chí của họ. Trời lạnh nhưng cũng không làm giảm sự háo hứng của tất cả mọi người. Khoảnh khắc mắt trời ló dạng, từng tia nắng chiếu vào những bông cỏ tuyết, vốn đang khoác lên mình một lớp sương trắng, tạo thành một cảnh tượng kì sắc:
Một thảm cỏ tuyết trắng rực bên hồ!
Đây có lẽ là lần ngắm có tuyết đẹp nhất và cuối cùng của mình, khi không chắc có thể bắt được một khoảnh khắc nào đẹp hơn thế. Chạm tay vào bông cỏ tuyết, lớp sương trắng nhè nhẹ vương vấn trên ngón tay, như một cuộc hẹn phải có hồi kết. Bạn ấy chỉ đẹp nhất khi bình minh lên, và rồi trả lại cho thiên nhiên cảnh sắc ban đầu khi nắng lên cao.
Đó.. là một thiên thần tuyết, thiên thần chỉ xuất hiện vào lúc bình mình, của những ngày cuối năm Đà Lạt.
Cỏ tuyết – Một tình yêu tuyết trắng trong lành!
“Ghi lại dấu chân những nơi tôi đến vào chiếc thẻ nhớ – Thẻ nhớ của cuộc sống. Và để tôi cho bạn thấy tôi đã lưu lại những gì vào chiếc thẻ nhớ ấy”?