Đây là trải nghiệm của bản thân mình, người con của xứ 34 khi về với Đồng Châu vào đúng ngày giỗ tổ năm 2019. Nay ngồi nhớ lại nên viết vài dòng tản mạn cho đỡ nhớ!
Đồng Châu-Chưa xa đã nhớ
Tác giả:Phạm Văn Tuyên
Email:Tuyenphamvan9@gmail.com
Đồng Châu-Biển rất hoang sơ
Ta đi xa vẫn-ngẩn ngơ bồi hồi!
Chúng tôi đã về Đồng Châu cách đây 3 năm, nhưng kí ức về một bãi biển đầy hoang sơ này lại in mãi trong tâm trí.
Trước ngày về với Đồng Châu, chúng tôi cũng có tìm hiểu một vài thông tin. Thì cũng chỉ biết sơ sơ là đây là bãi ngao với những chòi canh đầy rực rỡ trong bình minh buổi sớm. Chấm hết. Đó là những thứ ít ỏi chúng tôi có được trước chuyến đi.
Ngày khởi hành, thời tiết không được thuận tiện cho lắm. Để ngắm được cái gọi là “Cảnh đắt trời cho”-Bình Minh, thì chúng tôi phải chủ động di chuyển từ 2 giờ sáng. Theo tính toán ban đầu, thì từ mảnh đất 34 mà đến với nơi đây, thì nhanh cũng phải mất 2,5 giờ, đấy là khi mọi thứ đã phải nằm lòng bàn tay. Nhưng mà, hôm đó lạ lắm. Chuẩn bị đi thì trời mưa tầm tã. Mưa đến nỗi mà chúng tôi muốn hoãn lại chuyến đi này. Nhưng bằng một động lực nào đó, chắc là vào đúng ngày Giỗ Tổ, nên ai cũng muốn xách balô lên và đi. Đi trong cơn mưa trắng trời, trong tiếng gió gào thét và trong cả “con tim” này nữa. Chúng tôi đi lối Tứ Kỳ, ngang qua quốc lộ 10 rồi chạy dọc lên hướng thành phố Thái Bình, rồi tùe đó men về với biển. Đấy là tôi đã rút gọn hết sức lịch trình, còn thực tế thì còn nhiều cái hay để nói lắm. Đi đoạn Tứ Kỳ, mưa to đến nỗi bọn tôi phải dừng lại, vì có thấy đường đâu mà đi, gió thì giật muốn đổ cả xe. Còn khi sang được bên Thái Bình, thì chị Google lại chỉ cho chúng tôi con đường ngắn vô cùng. Ngắn đến nỗi mà không ai trong chúng tôi có thể nghĩ ra được. Đó là con đường vào làng, rồi hướng ra một cánh đồng lúa bát ngát- nơi có những nhọn gió đêm mát lạnh, mỗi tội chỉ có đường đến cánh đồng và không thấy đường ra biển đâu. Thế là chúng tôi lại quay xe, và cũng lúc đó, điều bất ngờ nữa lại ập tới. Đó là hết xăng. Đã quá vạch đỏ mà mãi chưa tìm thấy cây xăng nào, chúng tôi có chút hoảng không hề nhỏ. Nếu như ở khu tôi ở, cây xăng hoạt động 24/7 thì ở khu vực này, cây xăng chỉ hoạt động đến 23h và mở cửa vào 5h sáng hôm sau. 5h mới đổ được xăng thì sao mà ngắm bình minh được. Lòng vòng qua vài cây xăng thì chúng tôi quyết định gọi cửa. Và cũng thật may mắn, bác chủ cũng rất nhiệt tình, mặc cho vài cái ngáp vẫn xuất hiện trên miệng. Cũng tiện đây cảm ơn bác hái rau buổi sớm nữa, nhờ bác mách mà chúng tôi mới đủ dũng cảm để 4h sáng đi gõ cửa mua xăng.
Xăng đã đầy bình, chúng tôi băng băng tiến về biển. Cái cảm giác hồi hộp kèm chút lo lắng bắt đầu xuất hiện. Bởi nhìn lên trời, thì khó ai nghĩ là sẽ ngắm được bình minh. Trời không mưa nhưng âm u, mây đen quanh lối và chúng tôi vẫn đặt một chút hi vọng nhỏ nhoi, nhưng chỉ dám để trong lòng. Lơ đãng đôi chút, cuối cùng cũng tới. 5h sáng, chúng tôi đã có mặt trước biển. Và không có điều kì diệu nào xảy ra ở đây cả. Có biển, và không có Bình Minh. Nhưng đứa bạn tôi vẫn không từ bỏ, nó vẫn đặt khung, dựng máy và quay Time-Lapse. Và tôi cũng đoán chắc là nó chỉ quay đươch sự di chuyển của đám mây phía trước mà thôi. Vì cả buổi sớm hôm đó, ông bặt trời toàn chơi trốm tìm với chúng tôi mà thôi. Chắc ông thích bài hát của chú Đen lắm, “ nhiều khi ta muốn ta được bé lại, vì khi đi kiếm có người đi tìm” mà.
Trước mắt tôi lúc đó là một vùng biển rộng, mênh mông nước với những con sóng nhỏ tận ngoài xa đang len lỏi tìm cách vỗ vào bờ. Bờ biển trải dài với những hàng phi lao xanh tốt, đang va đập vào nhau bởi những cơn gió từ biển khơi đưa vào. Phóng tầm mắt ra xa, đâu đó ta lại thất lác đác vài con thuyền, một phương tiện kiếm ăn hàng ngày của ngư dân ven biển. Tôi cố căng mắt để nhìn, xem có một bức tranh nào khác trên những con thuyền đó, giống như cách mà Nguyễn Minh Châu đã miêu tả hình ảnh rất đời, rất thực đằng sau khung cảnh đầy lộng lẫy của biển cả trong Chiếc thuyền Ngoài xa. Thật may, tôi đã không thấy bất kì điều gì.
Về tổng quan, Đồng Châu không phải là bãi biển để du lịch như bao bãi biển khác. Đó không phải là bãi biển đẹp miên man đến nhức nách, cũng không phải là bãi biển hoang sơ kì vĩ. Mà theo tôi cảm nhận, thì biển Đồng Châu nó đẹp theo cách của riêng mình vậy. Nó đẹp theo cách đầy ẩn ý, mà chúng ta phải để ý lắm, quan sát bằng con mắt tinh tế lắm mới nhận ra vẻ đẹp đầy mê hoặc này được. Hình ảnh bãi biển vào buổi sớm mai hiện lên đầy dung dị, rất đỗi nguyên sơ như kiểu con người đang hoà mình vào với thiên nhiên, đất trời nơi đây vậy. Chính hình ảnh đó đã khiến tôi nhớ đến “ một bức tranh mực tàu của một họa sĩ thời cổ” mà Nguyễn Minh Châu đã viết, rất chân thực, rất rõ nét và đặc biệt, rất đời!
Nhưng đó chưa phải là tất cả, chưa phải dấu chấm hết cho một vùng biển rất đỗi thân thương này. Mà trên bức tranh của Đồng Châu buổi sớm, còn hiện lên với các “toà nhà” cao vút. Đó chính là các Chòi canh. Nói sơ qua thì thế này, biển Đồng Châu vốn dĩ không phải là bãi biển du lịch thông thường, mà thực chất đây là một cánh đồng nuôi ngao của ngư dân nơi đây. Nhờ sự vận động lên xuống của thuỷ triều, cộng với thiên nhiên có nhiều ưu đãi nên người dân nơi đây đã nắm bắt, tận dụng để nuôi ngao. Vì thế, các nhà Chòi kia được dựng lên cao hơn so với bờ cát khoảng từ 10-15 mét gì đó để ngư dân canh giữ vùng nuôi ngao của nhà mình. Trông cao vậy thôi chứ khi triều lên thì nước cũng sát với nhà Chòi. Do mỗi nhà sẽ có một vùng nuôi ngao riêng nên các nhà Chòi mọc lên san sát nhau, tạo ra cảnh tượng rất đẹp, rất kì vĩ. Ở đây, không chỉ có biển và gió, mà bạn còn có thể tận mắt nhìn thấy những cánh đồng ngao với thật nhiều những chòi canh sừng sững trước biển. Đây cũng là nét đặc biệt mà dường như bạn chỉ có thể thấy được ở Đồng Châu, là dấu ấm đặc tả, là điểm nhấn quan trọng nhất tạo nên một bức tranh tổng thể hoàn mĩ, hài hoà từ đường nét đến màu sắc. Khiến cho bất cứ ai đặt chân đến đây, chứng kiến vô vàn Chòi canh đứng bất diệt, hiên ngang trước cái nắng, cái mưa nghiệt ngã của biển cả, trước cơn gió hàng ngày vẫn gào thét mang theo cái mặn mòi của biển khơi..., đều thấy bối rối và...
Và đứng trước biển Đồng Châu, đứng trước những cái tuyệt vời mà thiên nhiên và con người mang lại. Tôi đã không cầm được lòng, phải lôi điện thoại ra, chụp thật nhanh vài bức ảnh thật đẹp, lưu giữ từng khoảnh khắc thật vi diệu vào buổi sớm nơi đây. Trong khoảng khắc đó, tôi cũng viết vài dòng stt chia sẻ trên trang Facebook cá nhân, điều mà rất lâu nay tôi chưa từng đả động tới
“5:00 A.m,14.4.2019
Tôi đang rong rổi khắp dọc các bờ biển,đặt chân lên nền cát nóng, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, nếm vị mặn của biển cả, thưởng thức hương gió ở khơi xa. Để rồi đêm đêm giữa tiếng rì rầm của biển, chúng tôi lại được ngồi nghe câu chuyện của những con người “ Ăn sóng, nói gió”, những đứa con của biển khơi...”