Mục đích chính của bài viết không phải review hay chia sẻ kinh nghiệm. Nhưng bạn cũng đừng vì điều này mà vội bỏ qua. Có khi nào bạn đi thật xa rồi bất chợt nhớ về thành phố mà bạn đang sống như tôi không? Và rồi bạn nhận ra những sắc màu, những mĩ vị của cuộc sống đang hiện hữu xung quanh bạn, chứ đâu cần phải cất công tìm kiếm xa xôi.
Mục đích chính của bài viết không phải review hay chia sẻ kinh nghiệm. Nhưng bạn cũng đừng vì điều này mà vội bỏ qua. Có khi nào bạn đi thật xa rồi bất chợt nhớ về thành phố mà bạn đang sống như tôi không? Và rồi bạn nhận ra những sắc màu, những mĩ vị của cuộc sống đang hiện hữu xung quanh bạn, chứ đâu cần phải cất công tìm kiếm xa xôi.
Người ta thường nói: "Bụt Chùa Nhà Không Thiêng", câu nói này đích thị là dành cho tôi rồi. Sống ở
Hà Nộiđã 26 mùa lá xanh nhưng có lẽ khái niệm về thủ đô ngàn năm văn hiến vẫn còn rất mờ nhạt trong tôi.
Để ngồi kể về những chuyến đi thì tôi cũng có thể xem như niềm tự hào với vốn trải nghiệm kha khá tại nhiều vùng đất. Nhưng khi nói về Hà Nội thì lại là một câu chuyện khác, tôi có chút hổ thẹn vì mình không biết quá nhiều, không hiểu quá sâu về nơi mình sống. Nếu bất chợt có một người bạn ở xa hỏi tôi: " Hà Nội có gì chơi? Có gì ăn? Có gì tham quan? Có gì trải nghiệm?" chắc chắn lúc đó tôi sẽ ấp úng, lúng túng một hồi rồi mới trả lời được. Điều này cũng giống như khi kiểm tra miệng thời đi học đó, khi bạn không hiểu sâu, chưa học kỹ bài thì đương nhiên bạn sẽ trả lời không trôi chảy và cũng không thể có ngay câu trả lời được. Đúng là thân xác thì ở Hà Nội mà tâm hồn cứ trôi dạt tận phương trời nào xa xăm.
Hà Nội là nơi tôi sống, là nơi tôi lớn lên, là nơi tôi học tập, làm việc. Hà Nội là nơi gắn bó với những năm tháng thanh xuân của tôi, niềm vui có, chuyện buồn cũng có. Hà Nội ồn ào, kẹt xe kinh hoàng và luôn ngập tràn khói bụi. Yêu thương sao nổi cái nơi chật hẹp này. Cảnh đẹp thì chẳng thấy đâu, chỉ dày đặc người và người, và dòng người đó ngày ngày vẫn luôn hối hả, xô bồ. Những điểm đến tôi từng đi, nơi nào cũng đẹp, cũng hay, và cũng nhiều niềm vui giúp tôi quên đi những âu lo nơi Hà Nội bộn bề. Những áp lực, stress hay thậm chí là sang chấn tâm lý xảy đến với tôi đều ngay tại Hà Nội này. Khi đã có thành kiến rồi thì sẽ có đủ mọi lý do để ghét Hà Nội. Tôi đã từng có những khi suy nghĩ tiêu cực như vậy đó. Bạn có khi nào thấy chán ghét thành phố của bạn như tôi từng ghét Hà Nội chưa?
Nếu bạn không sống tại Hà Nội như tôi và lâu lâu mới ghé thăm thì bạn cảm nhận nơi này thế nào? Tất nhiên vẫn sẽ có nhiều người cảm thấy Hà Nội đẹp, Hà Nội có nhiều thi vị. Thật sự thì lúc ghét tôi nói vậy thôi, đến khi bình tâm, suy nghĩ tích cực thì tôi vẫn công tâm thừa nhận Hà Nội cũng có những cái hay, cái đẹp và có những chất rất riêng. "Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội.." "Nồng Nàn Hà Nội" qua những ca từ, những bài hát bạn thấy Hà Nội đẹp, Hà Nội nồng nàn đậm chất thơ đúng không. Không phải do những tác giả phóng đại hay nói quá. Hà Nội vốn đẹp sẵn rồi. Những câu hát, câu thơ chỉ là phương diện giúp bạn cảm nhận sâu sắc, rõ nét và tinh tế hơn về vẻ đẹp của Hà Nội mà thôi.
Tại con phố nhỏ, hàng cây ngả úa đón thu sang, những chiếc lá vàng nhẹ bay vô định trong không trung. Nếu bạn hỏi tôi Hà Nội đẹp nhất vào thời điểm nào trong năm, thì chưa đầy một nốt nhạc tôi có thể mạnh dạn khẳng định : "Hà Nội đẹp nhất mùa thu!" . Với tôi thì điều này luôn là một chân lý. Mùa thu Hà Nội trong tôi là những buổi chiều cuối tuần dạo quanh bờ hồ, trong cái tiết trời mát mẻ, thoảng gió được cùng "người thương khi ấy" trên tay cây kem chanh thanh mát. Là những chiều mưa rơi ướt vai, hai đứa cùng giăng áo và chạy nhanh tìm chỗ trú. Là những đêm hè thả bộ trên đường Thanh Niên, vừa đi vừa than thở với hồ Tây lộng gió. Là những buổi chiều rảnh rỗi thời còn đi học, leo lên xe bus và ngồi tới cuối bến để ngắm phố phường qua ô kính. Là những khi lặng nhìn và cảm nhận sự ngưng đọng của thời gian tại quảng trường Ba Đình khi lá cờ Tổ Quốc được hạ xuống vào cuối ngày. Là những chiều thu nhấp ngụm cafe ấm nóng, trên tay cuốn sách du ký yêu thích, lặng thinh khi ca khúc "Chỉ Còn Những Mùa Nhớ" nhẹ ngân vang trong không gian quán nhỏ. Thu Hà Nội nhẹ nhàng, dịu êm và an yên như vậy đó.
Không có nơi nào là hoàn hảo cả. Sẽ có những cái hay, cái đẹp khiến người ta phải trầm trồ và bên cạnh đó vẫn có những mặt trái để người ta phải nhìn nhận, suy ngẫm. Hà Nội vẫn có những điều chưa tốt, chưa đẹp nhưng trong tôi thì Hà Nội vẫn đáng để yêu, đang để trái tim tôi thương nhớ mỗi khi đi xa. Cũng giống như khi bạn chấp nhận khuyết điểm của một người để dành yêu thương cho người ta vậy. Những chuyến đi dài đôi khi khiến tôi bất chợt nhớ đến Hà Nội quê nhà, nhớ da diết và khao khát hương vị của tô phở, của cốm xanh, của bát bún ốc và ti tỉ thứ đặc sản đậm chất Hà thành mà tôi từng say đắm. Đi thật xa để trở về, đi thật xa để thêm nhớ nhà, thêm yêu Hà Nội hơn. Những chuyến đi khiến suy nghĩ trong tôi thay đổi nhiều. Tôi bắt đầu đi chậm lại, lặng nghe chăm chú, nhẹ nhàng cảm nhận nhịp thở của nhiều vùng đất tôi đặt chân. Và cũng sau những giây phút đó, tâm hồn tôi như mở rộng hơn để yêu thêm nhiều vùng đất, dĩ nhiên bao gồm cả Hà Nội trong đó. Những phút sống chậm cũng khiến suy nghĩ trong tôi chín chắn, dạn dĩ hơn, tôi bớt sính ngoại và bớt "trẻ trâu" hơn. Sau những chuyện đã qua, sau những hành trình dài tôi cảm thấy trân trọng và yêu bản thân mình hơn và khi đã yêu bản thân rồi thì việc yêu thêm nơi mình sống cũng là điều nên làm đúng không? Một chuyện tình giữa tôi và Hà Thành với yêu, ghét, ngọt, đắng đều đủ vị. Viết tới mấy dòng này tôi thấy bản thân cũng có đôi chút khờ dại khi đã từng ghét nơi mà mình từng sinh ra và lớn lên, mảnh đất đã cùng mình đi qua bao thăng trầm. Chán ghét thành phố mình sống, nhưng rồi ngày nào cũng thức dậy sau đêm đen cùng nơi đó. Như vậy chẳng phải rất mệt mỏi, khó chịu hay sao? Thay vì ghét bỏ, hãy tập đón nhận và yêu thương mảnh đất chưa hoàn hảo mà bạn đang gắn bó từng ngày, để rồi khám phá thêm nhiều hương vị mới mẻ cho cuộc sống.