Đây không phải là cuộc hành trình chinh phục một ngọn núi, mà là hành trình chinh phục bản thân. Chinh phục tuổi 25.
Là một người đam mê với các hoạt động mang tính thử thách và trải nghiệm những điều mới lạ. Hơn nữa, còn là một đứa con miền Nam, nên những quả núi nhỏ, những cung đường rừng trong Nam, tôi đã đi được kha khá rồi. Để kỷ niệm sinh nhật tuổi 25, tôi quyết định phải làm một điều gì đó thật khác biệt cho bản thân mình. Còn gì tuyệt vời hơn là ăn sinh nhật trên một ngọn núi chứ. Vậy là tôi đã vé bay ra Tây Bắc để mừng sinh nhật.
Quá trình chọn nơi để leo cũng thật gian nan. Ban đầu tôi dự định leo Fanxipan, nóc nhà Đông Dương, ngọn núi cao 3143m. Suy đi tính lại, bây giờ dân tính kèo nhau đi cáp ầm ầm lên đỉnh. Cứ nghĩ tới cảnh mình thì hì hục leo, tới nơi lại gặp dòng người đông như quân Mông Nguyên trên đỉnh núi quần là áo lượt, bản thân thì nhết nhác như con ăn mày, tôi lại thấy nản. Xong lại suy nghĩ đến Pu Ta Leng, ngọn núi cao thứ hai, tuy nhiên đây lại là cung 3 ngày, bắt đầu đi từ tới thứ năm, mà tôi thì lỡ làng đặt vé bay ra Hà Nội vào thứ sáu. Thế là lại tìm tiếp. Sau khi like rất nhiều các tour chuyên dẫn đi leo núi đi Tây Bắc, tôi tìm thấy Lảo Thẩn. Lộ trình phù hợp, độ cao vừa đủ, độ khó trong tầm tay, thế là leo thôi.
Lảo Thẩn: 2860m, 24km tổng quãng đường cả đi và về. Nơi đây còn được gọi là nóc nhà của Y Tí. Ngọn núi thuộc địa phận xã Phìn Hồ, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai. Lảo Thẩn là cái tên phổ biến nhất mà dân địa phương ở đây thường gọi khi nhắc tới đỉnh núi nhọn hoắt vươn mình sừng sững giữa mây trời. Ngoài ra có người còn gọi là Nhìu Cồ San bố (phân biệt với đỉnh Nhìu Cồ San mẹ ở hướng đối diện) hay người Mông gọi nó là Hâu Pông San.
Nhìn chung, cung đường này được xem là dễ đi nhất trong các ngọn núi Tây Bắc, độ dốc trải đều, không phải leo và nhảy đá. Chiếm 1/5 tổng quãng đường là đường rừng, hơi lầy lội một tí vì những mạch nước ngầm và những tán cây rậm làm cho mặt trời không chiếu rọi được. Các bạn nên chuẩn bị giày chống thấm hoặc đồ bảo vệ giày tránh bị ướt vì sình lầy. Sau khi đi trong rừng khoảng 1h, đoạn còn lại là đồi trọc dốc với cảnh quan thoáng đãng.
Tôi đã chọn Việt Treking, một đơn vị chuyên dẫn các tour đi cung đường núi ở miền Bắc.
Tối thứ sáu, tôi đáp chuyến bay ra Hà Nội, thời tiết khá đẹp hứa hẹn một chuyến hành trình thuận lợi.
Sau khi đến Hà Nội, tôi lại bắt Grab để đến bến xe Mỹ Đình, để lên xe đi Sapa.
Để đến Y Tí, trạm khởi hành của chuyến treking. Tôi phải ngồi 3h xe dù đi từ Sa Pa, cả đoạn đường thực là một cơn ác mộng, vì độ dốc, và những khúc cua tay áo liên tục trên đèo Ô Quy Hồ. Dù tôi đi xe khá khỏe, nhưng cũng đã xây xẩm trong suốt chuyến xe chòng chành ấy. Bù đắp lại thì đoạn đầu của cuộc hành trình đã sớm làm tôi mê mẩn.
Khi lên xe tại Sapa, trời vẫn còn mù sương, nhưng khi tôi tới nhà của A Hồ, (anh porter của chúng tôi) mặt trời cũng đã rọi xuống những tia nắng ấm áp.
11:00 sáng ngày 24, tôi bắt đầu những bước chân đầu tiên trên con đường đánh dấu tuổi 25.
Háo hức và một chút hồi hộp ban đầu nhanh chóng được đánh bay vì con dốc đầu tiên và cơ thể vẫn chưa thích ứng được với sự vận động với cường độ cao như vậy. Sau khoảng 30 phút, cơ bắp đã bắt đầu quen được với việc đi bộ thì tôi bắt đầu tiến vào đoạn rừng rậm mà tôi đã nhắc ở trên. Đi vào rừng có cái dễ chịu là trời sẽ dịu hơn, không phải chịu cái nắng gay gắt trên đỉnh đầu nữa. Tuy nhiên, đoạn rừng này lại quá lầy, làm cho đôi giày của tôi đã hy sinh oanh liệt sau vài lần cố gắng tránh né những bãi sình nhưng vô vọng. Rút kinh nghiệm cho lần sau tôi sẽ chuẩn bị một đôi giày chống thấm để không chịu cái cảnh mang giày ướt mà leo nữa.
Sau khi ra khỏi rừng, cả đoàn dừng chân để ăn trưa, nạp năng lượng cho buổi chiều. Lần đầu tiên ăn bánh chưng do người dân tộc làm, bánh có màu đen của nếp than chứ không phải màu xanh mướt như mỗi dịp tết vẫn ăn. Nhưng công nhận đồ nếp thì rất chắc bụng cho một ngày treking. Sau khi nghỉ ngơi chúng tôi lại lên đường. Leo miệt mài đến khoảng 3h chiều là đến mỏm đá sống ảo, nơi có vách đá chìa ra, với tầm nhìn thoáng để nhìn cả biển mây dưới chân mình.
Mặt trời trên núi vào màu đông cũng xuống rất nhanh. Mới có 4h30 chiều mà tôi cảm giác màn sương đã dần nặng hơn, những tia nắng cuối cùng của ngày cũng dần tan mang theo hơi ấm hiếm hoi.
Đoạn leo buổi chiều chỉ còn lại đồi trọc, với những thân cây xơ xác, nhìn chẳng biết là do bị đốt hay do sự ẩm ương của ông trời mà những cành cây to xung quanh tôi chỉ còn mỗi cành xác xơ.
Ánh nắng còn in bóng dáng của chúng tôi lên sườn núi đối diện, với sắc màu vàng ruộm của hoàng hôn, cỏ cây tiêu điều bởi cái lạnh của mùa đông, sườn núi đối diện nhìn cứ như một dĩa cơm chiên dương châu. ^^
Tới lán trại nghỉ ngơi, cũng là lúc mặt trời vừa buông xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi trải qua buổi tối trên núi, nhưng lại là đêm khó khăn nhất cho tới lúc này. Cái lạnh 8 độ C của núi rừng Tây Bắc đúng là không đùa được đâu. Mặc dù, chúng tôi được phát chao những tấm chăn rất dày, tuy nhiên vì hơi ẩm cao nên cái lạnh cũng cứ lẩn quẩn ngay cả khi tôi đắp kín chăn.
Chúng tôi nhanh chóng giải quyết bữa cơm trong đêm tối giá rét và đi ngủ, để chuẩn bị cho chặn đường còn lại.
Sớm hôm sau, cả đoàn dã phải dậy vào lúc 4h sáng và hoàn thành nốt 300m còn lại.
Nói thật, cảm giác thật kinh khủng khi leo núi vào lúc trăng còn trên đỉnh đầu, miệng thì thở ra sương, cơ bắp thì căn cứng phần vì lạnh, phần lại vì mới nằm dậy. Tôi thậm chí còn không ngẩng mặt lên nổi, chỉ có thể cắm mặt xuống đất, mượn ánh trăng để cố không bị vấp. Đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc, tôi đã đứng hẳn lại, nép sang một bên để nhường cho những người phía sau. Trời cóng đến mức, tôi cảm thấy hít thở cũng là một việc khó khăn. May mắn thay, lúc đó có một cậu bé người dân tộc, em trai của A Hồ đã đi bên tôi, luôn động viên tôi bằng thứ tiếng Kinh bập bẹ. Có lúc, A Hồ còn nắm tay kéo tôi lên nữa cơ. Gian nan vất vả là thế, cuối cùng tôi cũng đã lên đến đỉnh, chinh phục cột mốc 2860m, nóc nhà Y Tí, vừa kịp lúc mặt trời lên.
Lúc đó, tôi không hề có một ý nghĩ là đáng hay không đáng. Tôi chỉ nghĩ rằng, mình đã làm được, đã vượt qua bản ngã của mình để chinh phục ngọn Lảo Thẩn. Tôi đã đứng cao hơn cả mây, ngang tầm với mặt trời. Tôi đã lặn người, hít lấy sương sớm và tận hưởng sự hùng vĩ của mẹ thiên nhiên.
Đoạn đường về cũng cùng là con đường leo lên. Tôi luôn có cùng một cảm giác nuối tiếc khi cánh rừng và ngọn đồi dần lùi lại phía sau lưng mình. Nhưng cũng phải quay về và chuẩn bị cho những thử thách mới thôi.
Nếu như bạn là người yêu thích những trải nghiệm gần gũi với thiên nhiên thì Lảo Thẩn là một nơi nhất định bạn phải chinh phục. Về với thiên nhiên sẽ giúp cho bạn có cái nhìn rộng mở hơn với cuộc sống, để thấy rằng, khó khăn nào cũng chỉ là tạm thời, rồi bạn cũng sẽ vượt qua được thôi.
Hơn thế nữa, nóc nhà Y Tí là một cung đường dễ đi, phù hợp với cả những bạn mới treking lần đầu.
Sau đây là vài chia sẻ nhỏ của bản thân cho công cuộc chuẩn bị leo núi của mình: Các bạn nên tập trước khi leo khoảng 2 đến 3 tuần để cơ của bạn quen với việc vận động, nếu không sẽ dễ bị đau sau chuyến đi lắm đấy.
Nếu nhà có lầu, các bạn có thể tập leo thang bộ từ từ, bắt đầu thì 10 tầng một ngày, nâng lên đến 20 tầng mà thấy không quá mệt là ok.
Hoặc các bạn có thể đứng tấn/swuat mỗi ngày, cứ xem trên youtube người ta chỉ nhé. Bắt đầu từ 1 phút, tăng dần lên 5 phút mỗi ngày. Luyện cơ đùi tốt lắm đó.
Khi leo núi, tối giản nhất đồ cần mang, chỉ nên mang balo tầm 3 đến 4kg thôi. Trong đó đã có 2 lít nước rồi, 1kg còn lại có thể là quần áo để mặc thêm buổi tối vì lạnh.
Khi leo núi, nhớ uống nước thường xuyên, cứ 30p lại uống một lần, mỗi lần uống một ngụm nhỏ, đủ tráng miệng, không nên uống quá nhiều tránh bị sốc nước. Các bạn có thể mang thêm Revive, bù khoáng, uống cách khoàng 1h.
Còn giày và balo thì chuẩn bị đồ tốt một chút, đừng tiết kiệm vì chỉ khổ mình thôi.
Quan trọng nhất là, hãy chuẩn bị cho mình một tinh thần vững chắc. Vì leo núi quan trọng nhất là ý chí của bạn thôi.
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Tôi thích du lịch trải nghiệm, nghĩa là đi đến một vùng đất mới, xem xem con người ở đấy như thế nào, họ sống ra làm sao. Cảm nhận cuộc sống của từng nơi qua cách riêng của mình để có thể kể lại và chia sẻ cho những bạn có cùng sở thích xê dịch như tôi.
Hãy bỏ qua nỗi sợ vô hình và mở lòng ra với thiên nhiên, bạn sẽ thấy những khung cảnh tuyệt vời mà đến cuối hành trình, bạn chỉ ước sao cho con đường đó dài thêm chút nữa.
Hà Giang - tỉnh lị nằm ở phía Bắc địa đầu của đất nước. Đây cũng là một trong mười tỉnh nghèo nhất nước, nhưng khung cảnh và con người nơi đây mang lại cho tôi cảm giác ngộp thở trước sự hùng vĩ của thiên nhiên cùng ý chí bền bĩ của người dân vùng cực Bắc.