Nhắc đến Hòn Tằm, có lẽ ta sẽ nghĩ ngay tới một hòn đảo với màu nước xanh như ngọc ở Nha Trang. Nhưng lúc chiều tà buông xuống, Hòn Tằm theo từng khoảnh khắc có sự pha trộn của cam đỏ rồi lại lại sự hòa trộn của tím hồng.
Một ngày có 24 giờ thì có lẽ 11 giờ 30 phút là ngập tràn trong ánh sáng, và 11 giờ 30 phút là chìm đắm trong bóng tối. Chỉ có 30 phút để chuyển giao từ bóng tối sang ánh sáng và 30 phút để chuyển giao từ ánh sáng sang bóng tối. Bởi vậy, tôi rất yêu những khoảnh khắc ngắn ngủi của bình minh và hoàng hôn. Đặc biệt, là khi ở Hòn Tằm, tôi không thể bỏ lỡ khung cảnh nên thơ này.
Mặt trời sau cả một dài làm việc chăm chỉ đã lặn mình dưới những dãy núi xa xa kia, và những ánh nắng vàng lấp lánh trên mặt biển cũng vơi dần.
Những con thuyền nhỏ cũng rủ nhau về với đất liền, trước khi mặt biển chỉ còn là màu đen thẳm không thấy đáy. Ta thơ thẩn, một ngày đã hết rồi sao, ngày hôm nay ta đã làm được gì. Khi không còn sự nhộn nhịp, sôi động của ban ngày, ta như chìm vào khoảng lặng, đặt ra cho mình bao câu hỏi: "Ta là ai? Ta là gì giữa thế giới bao la này?"
Ở Hòn Tằm, một hòn đảo chỉ cách xa đất liền Nha Trang tầm 10 phút đi cano này, tôi như để lại trên đất liền kìa những bộn bề, những lo âu, trăn trở.