Nắng ấm tạm "cách ly" bầu trời Hà Nội.
Mặt hồ phẳng lặng như nối liền sắc trắng với màn sương mờ đang giăng mắc khắp khoảng không. Một màu buồn, một màu nhớ phủ trùm lên những dãy phố ven hồ. Không còn những chiều hoàng hôn rực đỏ, không còn sự phản chiếu giữa hai thế giới thực, ảo. Không còn những cánh sen e ấp rồi lại kiêu hãnh bung tỏa.
Nắng ấm tạm "cách ly" bầu trời Hà Nội.
Mặt hồ phẳng lặng như nối liền sắc trắng với màn sương mờ đang giăng mắc khắp khoảng không.
Một màu buồn, một màu nhớ phủ trùm lên những dãy phố ven hồ. Không còn những chiều hoàng hôn rực đỏ, không còn sự phản chiếu giữa hai thế giới thực, ảo. Không còn những cánh sen e ấp rồi lại kiêu hãnh bung tỏa. Và đâu nữa hương sen thơm nương nhờ những cơn gió hè rồi trải khắp vị thanh mát lên những con đường.
Hồ Tây một ngày đông lạnh sao thấy vị buồn mang mác chất chứa trong từng luồng hơi sương. Rồi một sớm mai, những sợi nắng sẽ lại về. Mong rằng nỗi sầu vương cũng sẽ theo màn sương mỏng mảnh kia mà tan biến đi.