Chiều cuối tháng tư tại đường Thanh Niên - (con đường đẹp nhất Hà Nội, nằm giữa hồ Tây và hồ Trúc Bạch), tiết trời đầu hạ thật oi nồng, bức bối nhưng tôi thấy sao yên bình và dịu êm đến lạ.
Đôi dòng vụng về gửi hồ Tây.
Sài Gòn đau lòng quá và Hà Nội của tôi cũng vậy.
Những khi "Hà Nội đau lòng" tôi thường đi dạo hoặc chạy xe vòng quanh hồ Tây, băng qua những con phố ven hồ trong vô thức. Cơn gió man mát thổi từ phía lòng hồ như đang mơn trớn từng cơn qua da mặt tôi khiến đống tâm trạng hỗn độn ít nhiều cũng dịu lại đôi, ba phần. Phải chăng tôi hồ Tây đã cùng tôi bước qua những sầu buồn.
Vào những ngày trời xanh trong, nắng ánh vàng và tâm trạng tươi vui thì đôi mắt thèm muốn được ngắm nhìn những vệt nắng ươm vàng phủ lên mặt hồ lấp lánh, đôi chân cuồng nhịp muốn dạo bộ trên những con đường vẫn không ngừng thôi thúc, dẫn lối tôi tới hồ Tây.
Hồ Tây này thật lạ, hay là do bản thân tôi. Vui, hay buồn thì cũng đều muốn "hẹn hò" với hồ Tây. "Ai" lạ lùng? "ai" lập dị? có lẽ không cần thiết phải tìm kiếm câu trả lời. Vòng hồ rộng với nhiều con phố đậm chất thơ. Mỗi lần "gặp gỡ" tôi sẽ ngắm nhìn hồ Tây ở những góc độ khác nhau tại những con phố khác nhau.
Chiều cuối tháng tư tại đường Thanh Niên - (con đường đẹp nhất Hà Nội, nằm giữa hồ Tây và hồ Trúc Bạch), tiết trời đầu hạ thật oi nồng, bức bối nhưng tôi thấy sao yên bình và dịu êm đến lạ.
Đôi dòng vụng về gửi hồ Tây.