Những ai đã sống ở Hà Nội hay từng một lần đến Hà Nội, được dạo quanh những con đường ngập tràn sắc hoa, chắc chắn sẽ không khỏi vấn vương, thương nhớ trước vẻ đẹp quyến rũ và lãng mạn của những mùa hoa ấy.
Tôi sẽ dẫn bạn đi, dạo quanh một vòng những mùa hoa thương nhớ ấy, một cách ngẫu hứng và không theo một thứ tự nào.
“Em ơi! Hà Nội - Phố!
Ta còn em mùi hoàng lan…
Ta còn em cô hàng hoa
-Gánh mùa thu qua cổng chợ”…
(trích trường ca “Em ơi! Hà Nội - Phố” - Phan Vũ, 1972)
Tháng 7, chưa thấy thu đâu, nắng hè đang chói chang, hoàng lan đã chín vàng trên cây, đưa mùi hương thơm lừng con phố.
Mỗi sáng sớm đi bộ, chân đi trên đường mà mắt cứ dán lên cây. Những cây hoàng lan trên phố đa phần đã rất cao. Dáng cây thanh thoát, cành lá mềm mại, hoa càng quyến rũ. Bông hoa thì lớn mà cuống lại nhỏ nên hoa luôn luôn rủ xuống phía mặt đất, với sáu cánh dài hình dải thuôn, lượn sóng, xếp thành hai vòng. Khi hoa mới nở màu xanh lục, chín dần sang màu vàng ánh xanh rồi vàng ươm rực rỡ. Đầu hoa xoè rộng và xoắn lại giống như một cô gái tóc vàng đội vương miện.
Đặc biệt là mùi hương. Chỉ nhắc đến hoàng lan người ta đã nhớ đến cả một không gian được ướp trong một mùi thơm thật độc đáo. Nồng nàn, cuốn hút, ngọt ngào, thương nhớ. Hương hoàng lan như một thiếu nữ con nhà giàu có, vừa xinh đẹp, vừa quyền quý, sang trọng, khí chất ngời ngời, khiến ai đã gặp một lần đều không thể nào quên. Mùi thơm rất sâu, rất đậm, nó đi thẳng vào những tế bào sâu nhất của khứu giác, đọng lại ở đó, bén rễ vào thần kinh, khắc sâu cái ấn tượng vô cùng đẹp đẽ, vô cùng tinh tế ấy.
Hẳn là vì thế mà nhắc đến hoàng lan là nhắc đến những thương nhớ.