Đó là những ngày chúng tôi đi tìm kiếm chênh vênh, có một Hà Giang như thế!
Tôi rất thích đi du lịch một mình, cảm giác tự do tự tại đến lạ thường. Có lẽ nhiều người cho đó là một điều điên rồ, vì đi một mình thì có gì vui? Chẳng có bạn bè để nói chuyện, chẳng có ai chụp hình cho mình, cũng chẳng có động lực để đi thật xa.
Nhưng tôi thì khác, cảm giác cô đơn một mình đã theo đuôi tôi từ những chuyến đi đầu tiên, từ ngày bước chân vào Sài Gòn một mình học đại học, từ ngày một mình bắt xe bus xuống Vũng Tàu - một thành phố với tôi thật xa lạ hay từ ngày tôi một mình có chuyến du lịch Hàn Quốc.
Đương nhiên, việc đi du lịch cùng ai đó thực sự rất vui, nhưng đâu có thoải mái bằng đôi chân mình muốn đi đâu thì đi, muốn dừng đâu thì dừng. Hà Giang thúc dục tôi đi và trải nghiệm hết vẻ hùng vĩ của một vùng núi rừng cao nguyên đá, của một vùng văn hóa dân tộc độc đáo và đa dạng. Níu chân tôi trên mọi nẻo đường tôi qua, từ chợ phiên Mèo Vạc đến hành trình hơn 10km trên con đường mang tên Hạnh Phúc.
Tôi dừng lại dốc Thẩm Mã trên quốc lộ 4C đi từ Hà Giang đến Mèo Vạc, trên con đường đẹp chẳng kém con dốc 999 bậc tại công viên Trương Gia Giới (Trung Quốc) của Việt Nam, những em bé người H'Mông ngồi đó ung dung tự tại với đất trời, khiến tôi thực sự chỉ muốn bỏ tất cả ở phía sau và sống một cuộc sống tuy khó khăn nhưng lại hạnh phúc như vậy.
Sau bao nhiêu bộn bề cuộc sống, có lẽ tuổi thơ là quãng thời gian đẹp nhất. Và có lẽ, chẳng có nơi đâu mà trẻ em lại hồn nhiên như ở đây. Những em bé cõng trên lưng những giỏ hoa cải vàng ra lời mời gọi tôi thuê để chụp hình. Dọc đường đi, có cả nhóm những em nhỏ đang đi bộ từ trường về nhà với một quãng đường theo tôi nghĩ cũng tầm trên 3km.
Bỗng nhiên tôi tự hỏi: vì sao họ không di cư xuống những vùng thấp hơn, khí hậu dễ chịu hơn, địa hình bằng phẳng hơn để sinh sống, biết đâu họ sẽ có một cuộc sống ấm no hơn?
Nhưng đi dần vào những bản người Mông, tôi mới nhận ra, cuộc sống của họ tốt đẹp hơn rất nhiều so với chúng ta, những con người đang chen chúc nhau giữ lòng thành phố thị phi và ồn ã. Tiếng họ nghe mỗi sáng là tiếng gà gáy, mỗi trưa là cuốc xẻng vào đá tai mèo, và tối là tiếng "cách cách" của những ly rượu ngô trên mâm nhậu. Nhiều khi say quá, họ chẳng buồn về nhà, gục ngay tại chợ hay dọc đường đi để ngủ cho đã, tỉnh rồi về sau.
Ôi chao, tôi thèm cái cuộc sống như thế, ghen tị với từng nụ cười tại nơi đây. Mặc dù tivi thì nhiều khi chập chờn, có những hộ gia đình còn chưa có cả tivi để xem. Mặc dù con ngựa vẫn là một trong những phương tiện chính lên nương làm rẫy của họ chứ không phải xe máy hay oto. Và mặc dù trong mâm cơm đạm bạc chỉ vẻn vẹn vài món như mèng méng, rượu ngô, đĩa rau đồ,...nhưng tại sao nó lại ngon đến lạ thường trong mắt tôi.
Hãy một lần tới Hà Giang để khám phá vẻ đẹp ấy nhé!
hà giang
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
stylemotorbikes
Cảm ơn những chia sẻ của bạn. Nó thực sự hay. Mình cũng đang định đến Hà Giang nên đọc bài của bạn thấy háo hức muốn đi. Nhóm mình đi đang thiếu xe máy nên mình tính thuê xe để đi, có bạn nào có kinh nghiệm thuê xe có thể chia sẻ với mình được không a? Mình đc một số bạn giới thiệu trang này https://stylemotorbikes.com/, đã bạn nào thuê xe ở đây chưa a?
"Mai Anh Đào giống như một thiếu nữ của trường nữ sinh Bùi Thị Xuân tung bay trong tà áo dài tinh khôi sau một thời gian nghỉ đông giá lạnh, tô điểm cho vẻ đẹp của thành phố ngàn hoa trên miền Thượng này" - theo Nguyễn Thái Hai.