Blog Tuổi Thanh Xuân Và Những Chuyến Đi
cover

Tuổi Thanh Xuân Và Những Chuyến Đi

avatar
Wind 1124 dot Thứ 7, 23/11/2019
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Đã đi quá nửa những năm tháng đôi mươi. Mình không tài giỏi, cũng không phải là một vĩ nhân để có thể cho bạn một lời khuyên hay một triết lí lớn lao. Nhưng có một điểm chung giữa "Tôi" và "Chúng Ta" là trong lồng ngực đều mang một trái tim son trẻ. Vì vậy mình tin bạn sẽ thấy đâu đó hình bóng của bản thân trong từng câu chữ của mình.
Bài viết mang tính cá nhân. Là những trải lòng của bản thân tôi về những chuyến đi. Không phải là một bài review về một điểm đến nào cả. Vì vậy bạn có thể cân nhắc trước khi đọc. Có thể những câu chuyện, những trải nghiệm, những xúc cảm mà tôi chia sẻ dưới đây cũng chính là nỗi niềm của bạn, hay cũng có thể là bầu tâm sự khó bộc bạch của chung nhiều người trẻ. Bạn sẽ thấy đâu đó hình ảnh của bản thân bạn trong những câu chữ của tôi. Tôi không tài giỏi, cũng không phải là một vĩ nhân để có thể đưa ra cho bạn lời khuyên hay một triết lí lớn lao. Nhưng có một điểm chung giữa " tôi" và "chúng ta" là trong lồng ngực đều mang một trái tim son trẻ. Chính vì điều đó nênnhững dòng tâm sự tôi viết hy vọng sẽ truyền được cảm hứng tới nhiều bạn trẻ. Mong rằng sau khi đọc xong bài viết của tôi, bạn sẽ cảm thấy yêu thêm những cung đường, thêm dũng khí để vượt qua những khủng hoảng, những rào cản, những sang chấn tâm lý. Để rồi thấy bản thân thật may mắn vì vẫn còn được sống với những ngày xanh, thêm khát khao với những hành trình mới và luôn rực cháy với đam mê để thanh xuân thêm dài, thêm ý vị.
hình ảnh
Tự Vấn:
- Này anh bạn! “Tuổi 18 lần thứ 9” rồi. Cũng đi quá nửa những năm tháng đôi mươi rồi đó. Thử nhìn lại chặng đường đã qua anh bạn đã làm được những gì???
- Mình làm được gì nhỉ???
Học hành thì không giỏi, tài năng thì cũng không, chẳng có gì nổi bật. Có lẽ dấu mốc lớn nhất của tôi lúc này chính là những trải nghiệm, những câu chuyện, những kỷ niệm và những bài học bản thân rút ra được từ những chuyến đi. Cả gia tài của tôi gói gọn trong một chiếc hòm mang tên "Những Chuyến Đi". Tôi tự hào vì có thể mình không giàu nhưng mình đã có những năm tháng thanh xuân đáng nhớ.

hình ảnh
Thanh xuân là những giây phút an yên ngắm dòng sông Ping êm đềm. Mặc thời gian trôi, thả lỏng tâm hồn để những nỗi muộn phiền theo dòng chảy lững lờ mà tan biến đi. Là thời khắc phấn khích khi leo tới đỉnh Inthanon, thỏa mãn được đôi mắt luôn khao khát thưởng ngoạn những khung cảnh núi rừng kỳ vĩ nhất. Là buổi sáng chạy xe đạp phăng phăng trên vỉa hè tại Taipei chỉ mong tới cho kịp Lin Dong Fang xì xụp tô mỳ bò. Là những hứng khởi khi đặt chân tới Hương Cảng, được thỏa nguyện mắt ngắm, tay sờ những tòa cao ốc nhuốm màu thời gian mà tôi đã từng thấy trong những thước phim TVB huyền thoại. Là những buổi sớm lạc trong giấc mộng vàng mang tên Bagan với niềm hy vọng tóm gọn được những khoảnh khắc bình minh đầy mộng ảo, chăm chú dõi theo sự hồi sinh của hoang mạc sau một đêm đen cùng nắng, gió và bụi. Chính những ngày tháng chu du đó đã gắn kết vận mệnh của tôi với chiếc ba - lô, với máy ảnh. Những chuyến đi giúp tôi vận hành hết mọi giác quan để thanh xuân của tôi sống trọn trong từng khoảnh khắc. Có lẽ rất nhiều năm của nửa sau cuộc đời, khi mà bản thân đã có nhiều thời gian thảnh thơi hơn, khi mà tài chính đã dư giả hơn thì đôi chân tôi lúc đó chắc hẳn đã quá cằn cỗi, điều kiện sức khỏe cũng sẽ không cho phép tôi thực hiện những trải nghiệm vô giá đó nữa. Những câu chuyện ở thì tương lai vẫn luôn là những dấu chấm hỏi dài vô cực không có lời giải đáp.
hình ảnh
Thanh xuân ngắn như cơn mưa rào chóng tạnh. Thanh xuân chớp nhoáng như ly trà uống vội. Đúng! Nhưng cũng không đúng.
Dài hay ngắn thì đều xuất phát từ cách nghĩ mỗi người mà thôi.

“Có những người chết ở tuổi 25 và chỉ đến tuổi 75 mới được chôn”

Câu nói này đã ám ảnh tôi trong khoảng thời gian dài nhưng cũng từ câu nói đó tôi lại có thêm động lực giúp bản thân vượt qua những cơn khủng hoảng, những sang chấn tâm lý mang tên: "Tuổi 25". Cảm ơn Trời vì tôi đã không “yểu mệnh" tại độ tuổi ấy. Những hành trình tuổi trẻ giúp tôi tháo gỡ những nút thắt trong mớ suy nghĩ rối ren. Cũng chính những hành trình đó đã giúp tôi giàu hơn. Giàu hơn về cảm xúc, giàu hơn về vốn sống. Thế giới quan trong tôi được rộng mở hơn. Những bước chân giúp tôi xoá bỏ những mặc cảm, tự ti về bản thân, có thêm dũng khí để chui ra khỏi chiếc vỏ ốc. Những chặng đường giúp tôi hiểu rằng những thành kiến, những tư tưởng cũ kỹ mới thực sự là rào cản, là xiềng xích ngăn bước chân tôi, chứ không phải là nỗi e ngại về dấu thị thực trên tấm hộ chiếu. Những lối mòn suy nghĩ đó đích thị là hung thủ cướp thanh xuân của nhiều bạn trẻ. Khi đã coi sự xê dịch như một phần cuộc sống thì từ lâu tôi đã gạt đi những định kiến, không còn quá để tâm người khác nghĩ gì, nói gì về tôi. Tư tưởng "sống vì người khác" đã đóng băng trong tôi từ lâu. Những chuyến đi dạy tôi biết chấp nhận và tôn trọng sự khác biệt, giúp tôi hiểu ra mình không có quyền cười nhạo, phán xét bất cứ ai và mọi người cũng vậy. Mỗi người là một cá thể khác biệt, ông trời đâu có rảnh để tạo ra một mớ đồ chơi giống nhau. Vậy tại sao lại không dám khác biệt? Sau mỗi hành trình, tôi hiểu chính mình hơn, yêu hơn và có trách nhiệm với bản thân hơn. Tôi nhận ra tình yêu không phải là điều quan trọng nhất, mà điều nên làm nhất chính là làm cho bản thân cảm thấy hạnh phúc từ Tâm. Nhìn lại tuổi 18 của những năm tháng về trước thấy cũng ngộ ghê. Chẳng ai ngờ rằng xê dịch lại có thể trở thành lẽ sống của một đứa có xuất phát điểm chỉ là sự rụt rè, ngô nghê và thiếu tự tin như tôi. Sau những hành trình đó, tôi ngẫm nhiều hơn về cuộc đời mình. Tôi thấy rằng "đi đâu? đến nơi nào? đi với ai?" không còn là điều khiến tôi quá để tâm nữa. Điều cần nhất và cũng là hành trang cho mọi chuyến đi đó chính là một trái tim son trẻ luôn thổn thức trong lồng ngực. Chỉ đơn giản vậy thôi.
hình ảnh
Sứ mệnh của đôi chân là bước đi. Hạnh phúc của đôi chân cũng chỉ gói gọn trong 2 chữ: "được đi". Nhưng ngày qua ngày, chúng hoạt động theo một chu kỳ 8 tiếng đã được lập trình sẵn: đi làm - về nhà, đi học - về nhà. Nếu cứ quẩn quanh trong “vòng tròn an toàn” đó chắc hẳn chúng sẽ ngao ngán lắm. Hãy dành ra những khoảng trống trong quỹ thời gian thanh xuân ít ỏi để đôi chân được "hôn" lên những con đường mới, được vùng vẫy tại những miền đất mới. Tâm hồn người trẻ cũng giống như đôi chân, cũng sẽ có lúc cần được bảo trì, nuôi dưỡng bằng những giây phút thư thái, bằng những cung bậc cảm xúc tăng dần theo độ dài đường đi. Trí óc hạn hẹp của tôi cần được thu nạp thêm kiến thức từ vạn vật, từ cuộc sống muôn sắc màu ngoài kia. Dẫu có biết rằng dù có đi nhiều, học nhiều, biết nhiều, hiểu nhiều đến đâu thì đối với thế giới rộng lớn tôi vẫn chỉ như một hạt bụi nhỏ bé giữa hoang mạc Bagan. Và hạt bụi đó sẽ bay theo hướng gió của cuộc đời mình.
hình ảnh
hình ảnh
Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người và cả đời người cũng chỉ có một lần thanh xuân. Tại thời điểm ấy, cũng chính vì bản thân chưa trưởng thành nên ta có thể yêu, sống một cách bản năng, hồn nhiên nhất. Dẫu có đôi lần bồng bột, bốc đồng, khờ dại hay thậm chí làm những điều điên rồ, để rồi mắc phải sai lầm, để rồi có những vết trượt dài trên con dốc cuộc đời thì cũng chỉ là những nốt trầm mà thôi. Đâu có xá gì, ngày mai thức giấc vẫn là tuổi trẻ. Hạnh phúc thuần khiết và lớn lao nhất chính là khi tôi được "là chính mình", được sống trong những ngày tháng xê dịch vô ưu, vô lo, không vướng bận, được tạm quên đi những suy nghĩ nặng gánh trên vai.
hình ảnh
hình ảnh
Những bước chân tuổi 26 vẫn tiếp tục đi, vẫn tiếp tục tìm kiếm câu trả lời cho những dấu hỏi chấm của thanh xuân. Những dấu chân dù chỉ đơn giản là độc bước giữa cơn mưa lạnh, là cô đơn không điểm tựa giữa hoang mạc Bagan nóng đỏ lửa, thì chuyến tàu tuổi trẻ của tôi vẫn miết mải chạy và chạy theo lộ trình của riêng tôi, không hề bó buộc theo một khuôn mẫu nào hết. Chuyến tàu sẽ đưa tôi tới những chân trời mới, gặp gỡ những người bạn mới theo những cơ duyên đã được định sẵn. Có những cuộc gặp gỡ chỉ là thoáng qua, có những con người sẽ khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Hội ngộ hay chia li thì cũng đều là điều tất yếu. Mọi thứ trên cuộc đời này đến và đi đều có lý do riêng của nó. Cuốn hộ chiếu xanh sẽ sưu tầm thêm nhiều dấu mộc. Tôi vẫn luôn tự động viên bản thân: "chẳng có niềm vui nào kéo dài mãi mãi và nỗi buồn cũng tuân theo quy luật này". Những hành trình cuốn tôi đi, thời gian sẽ là liều thuốc đủ mạnh để khiến tôi phân định được mình nên nhớ những gì và nên quên những gì. Buồn thì cứ việc buồn, nhưng rồi sau đó lại tiếp tục đứng dậy và phải gan góc, chai sạn hơn. Những biến cố có thể làm tôi gục ngã nhưng cũng có thể giúp tôi trưởng thành, dạn dĩ hơn. Ngày hôm nay bình yên nhưng không có nghĩa ngày mai cũng vậy, nên hãy cứ sống như ngày cuối bạn được sống. Tình yêu gửi trọn trên những nẻo đường, nhiệt huyết dành trọn cho những hoài bão và sẽ rất khó mà nguội tắt trong tôi. Thật mừng vì tôi đang sống chứ không phải tồn tại, chân còn khỏe để bước đi và đôi mắt còn đủ tinh tường để thỏa sức ngắm nhìn. Tôi sẽ tiếp tục đi, tiếp tục trải nghiệm để viết nên câu chuyện ngày xanh của chính tôi.
Hồi nhỏ tôi từng ước có cỗ máy thời gian để chạy tới tương lai xem kết quả xổ số. Nhưng đến hiện tại suy nghĩ của tôi đã khác nhiều. Nếu trên đời này có sự tồn tại của cỗ máy đó thì trong tương lai tôi sẽ ngược dòng về quá khứ, về những năm tháng tuổi đôi mươi đẹp nhất cuộc đời. Ước thì ước vậy, dẫu biết rằng cuộc đời là những lựa chọn và khi đã chọn thì sẽ mãi mãi không thể gặp lại bản thân ở nơi bắt đầu. Nhưng tôi vẫn quyến luyến những năm tháng đẹp nhất như vậy đó. Tôi là gió và gió thì không thể bị bó buộc trong một chiếc hộp kín. Tuổi trẻ của tôi lựa chọn sự tự do và tôi cảm thấy bản thân thật may mắn vì lựa chọn đó, dẫu có phải đánh đổi nhiều điều. Những chuyến đi đẹp nhất không nhất thiết phải có nắng đẹp, phải có trời xanh mà chỉ đơn giản là có sự tự do luôn sát cánh và song hành cùng tôi.
Cảm ơn cuộc đời vì tôi vẫn còn đủ tỉnh táo, an yên ngồi đây để viết bức tâm thư chào tuổi mới.
Cảm ơn tuổi thanh xuân vì ngày mai vẫn còn bên tôi.
Cảm ơn những nơi tôi đã đi qua, cảm ơn những người tôi đã gặp, đã yêu quý tôi và tất cả những điều đó đã tạo nên tôi của ngày hôm nay.
Và cảm ơn bạn đã đủ kiên nhẫn đọc tới dòng cuối cùng của tôi.
hình ảnh

--- Wind 1124 ---

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 2/01/2023
Love
2 Bình luận
avatar
Wind 1124 travel blogger

Fanpage: Wind 1124/ insta: Wind.1124 My Blog: https://www.wind1124blog.com

10 Quốc gia
30 Tỉnh thành
2,701 Người theo dõi
11 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
avatar
phap linh Bài viết hay, sâu lắng và đáng để người đọc đồng cảm, suy ngẫm quá
Trả lời
Chia sẻ
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả
Chờ mãi cũng đến cuối tuần. Để đưa em đi một vòng Bangkok
Hôm nay Hà Nội vào thu. Bỗng dưng lại muốn viết thư thế này. Hà Nội, có những chiều hoàng hôn rực đỏ, in bóng mơ màng trên mặt nước hồ Tây.  Có hương sen thanh mát thoảng trong gió hè.  Có những buổi chạng vạng cuối thu. Chạy xe qua những con phố ven hồ, thấy lòng an yên đến lạ.
Tới Cần Thơ, khi thả bộ trên con đường Hai Bà Trưng thì ít ai có thể làm ngơ mà không thưởng cảnh bến Ninh Kiều bên dòng Hậu Giang.
China Town - Singapore Tới bất cứ quốc gia nào, bất kể thành phố nào có China Town thì điểm đến này luôn nằm trong plan của mình. Tại Singapore khi mà công dân gốc Hoa chiếm tới 77%. Khu phố người hoa mang nhiều bản sắc ẩm thực, văn hoá.
Làng bích hoạ Gamcheon - Busan: từng là một ngôi làng cổ trên đồi, nhìn hướng ra biển với những căn nhà cũ kỹ, xuống cấp. Năm 2009 ngôi làng được những nghệ sĩ phục dựng bằng những sắc màu đầy tính nghệ thuật. Ngôi làng tranh tường bắt đầu được nhiều người biết tới với những khung hình rất riêng. Gamcheon được mệnh danh là Santorini của xứ Kim Chi.
Một trip nhỏ cuối tuần. Bắt vội chuyến xe đêm tới cửa khẩu Móng Cái. Nhận giấy thông hành, đi bộ qua cây cầu bắc ngang qua dòng Bắc Luân và tới phía bên kia biên giới nước bạn.
Nơi được xem như cửa sổ tâm hồn của phố núi Pleiku. Với mặt nước phẳng lặng, lấp lánh ánh bạc trong nắng chiều. Những hàng cây phủ kín đôi bờ. Nhành cây, cánh hoa mỏng mảnh khẽ rung theo từng ngọn gió.
Chuyến ghé thăm không dự tính trước nên có phần vội vã, chóng vánh. Chạy xe hơn 50 km đường đèo từ Kon Tum lên chỉ để sạc đầy pin cho lá phổi bằng bầu không khí sạch trong, mát lành rồi lại về Kon Tum. Măng Đen trải thảm chào đón tôi với con đường dốc mềm mại dưới bóng thông thẳng tắp, xanh rì và mãn nhãn.
Tới Pleiku hãy thử thức dậy thật sớm, dạo bộ để cảm nhận những cơn gió đang mơn man chạy qua lớp khẩu trang, hít thở nhẹ nhàng để cảm nhận bầu không khí phố núi chạy nhẹ qua lồng ngực. Nhìn ngắm thành phố đang dần hồi sinh sau đêm đen. Chỉ đơn giản vậy thôi là đủ để yêu nơi này rồi.