Nhà là một từ để chỉ nơi chốn.
Riêng với bản thân tôi thì không đơn thuần như vậy. Tại một góc trong trái tim son trẻ, nhà là những cảm xúc thân thuộc, gần gũi và chan chứa yêu thương.
Tới Đà Lạt - một nơi cách rất xa Hà Nội, tôi có một góc nhỏ để kêu một tiếng "nhà" thân thương. Và nơi đó mang tên "Vườn Đom Đóm". Tôi thường gọi thân mật là "Vườn"
Nhà là một từ để chỉ nơi chốn.
Riêng với bản thân tôi thì không đơn thuần như vậy. Tại một góc trong trái tim son trẻ, nhà là những cảm xúc thân thuộc, gần gũi và chan chứa yêu thương. Mạch cảm xúc ấy chạy dọc trong huyết quản, khiến bản thân tôi thấy ấm áp vô cùng.
TớiĐà Lạt- thành phố ngàn hoa nơi cao nguyên mờ sương. Một nơi cách rất xa Hà Nội tôi đang sống. Tuy xa nhưng không lạ. Tại nơi đó tôi có một góc nhỏ để kêu một tiếng "nhà" thân thương. Và nơi đó mang tên "Vườn Đom Đóm". Tôi thường gọi thân mật là "Vườn"
Bước chân tới Vườn là ngôi nhà gỗ bé xinh với những khung cửa thô mộc. Là những khoảng xanh trước và sau nhà với bầu không khí trong veo. Vào những buổi sớm mai, màn sương trắng mờ còn lưu cữu trên những tán cây. Những vệt nắng bắt đầu xuyên chiếu, sương đêm mỏng dần. Trong nắng vàng, những giọt sương mong manh và long lanh như quyến luyến ngọn cỏ non chẳng muốn rời. Tại buổi sớm tinh khôi đó, ngồi bên hiên sau nhà trên tay tách trà và cuốn sách. Nếu "mèo lười" hơn thì bạn chỉ cần bình minh tại căn phòng gác mái rồi đón nhận buổi sớm nguyên sơ qua khung cửa sổ.
Tới "Vườn" nếu không vội vã thức dậy sớm cho kịp chuyến "săn" mây thì hãy cứ thư thả bắt đầu ngày mới với những điều dung dị nhất. Bước xuống khu vườn phía sau nhà, nhắm mắt cảm nhận chút gió sươngĐà Lạtcòn đượm chút hơi lạnh đang mơn trớn qua da mặt. Hít hà, thở sâu để cảm nhận bầu không khí trong trẻo. Chậm và sâu hơn, tôi thấy có chút dư vị ngai ngái của cỏ cây, chút hương dịu nhẹ của khóm hoa bên hiên nhà. Giây phút ấy, mọi suy nghĩ hỗn độn, những lo toan muộn phiền đeo bám tôi trong suốt chuyến bay từ Hà Nội như được gội rửa, tan biến như giọt sương khi nắng lên. Thời khắc ấy, tôi gọi là khoảng lặng, gọi là nốt trầm. Tâm hồn tôi như chậm lại một vài nhịp để rồi nhường chỗ những điều tươi mới, đón chào sự hứng khởi của ngày mới tươi xanh.
Người ta nóiĐà Lạtgiờ đã dần mất chất. Đã bắt đầu ồn ã, đông đúc và ngột ngạt. Sự hiện đại, tân tiến và thương mại đã bắt đầu len lỏi tới từng khu phố, từng con dốc. Trong thời đại hội nhập 4.0 thì sự đổi khác đó là điều mặc nhiên sẽ xảy ra. Nhưng tại khoảng trời nhỏ mang tên "Vườn Đom Đóm" vẫn hiện hữu hình bóng một Đà Lạt bình dị, mang nhiều hoài bão của năm cũ giữ lại. Là những góc phòng nhỏ được bày trí tối giản nhưng tinh tế trong màu gỗ sờn. Là khi đẩy nhẹ cánh cửa sổ khi thức giấc, để rồi mở ra một khoảng vườn xanh mát. Là những đốm đèn vàng lung linh như đom đóm thắp lên trong căn phòng nhỏ ấm cúng khi đêm đen nhẹ buông. Là những căn phòng với tên gọi mộc mạc mang đậm tinh thần Đà Lạt: phòng Hồng Trứng, phòng Thảo Mộc, phòng gác mái Mai Anh Đào, phòng Cẩm Tú Cầu....Đến với "Vườn" để đón nhận những xúc cảm tự nhiên, trong trẻo. Để thấy tinh thầnĐà Lạtđang thấm đượm trong khoảng không nhỏ của riêng mình.
Tại xứ thông reo, khi mà chỉ một thời gian ngắn lại có thêm hằng hà sa số những quán coffee đẹp, những góc homestay xinh được dựng lên. Điều này đôi khi khiến những hồi ức vềĐà Lạttrở nên nhạt nhòa. Trong tâm thức của tôi cũng từng tồn tại suy nghĩ như vậy. Cho tới khi tới "Vườn" thì suy nghĩ đó đã tan biến ngay từ những phút ban đầu. Với thông điệp: " Sống an yên và tỏa sáng như đom đóm" "Vườn" như cầu nối đưa tôi tới với một Đà Lạt mà tôi đang kiếm tìm bấy lâu. Và từ ấy tôi nhận ra nơi thân thương để tôi gọi là "nhà", nơi để tôi gửi gắm tình cảm với phố núi cao nguyên đang hiện hữu tại ngôi nhà gỗ nhỏ số 95 trên con đường dốc Nguyễn An Ninh. Hành trình tìm kiếm sự bình yên, những bước chân an lạc đã tới được đích đến mang tên "Vườn Đom Đóm".
Lâm Đồnglâm ĐồngĐà lạt
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
Hôm nay Hà Nội vào thu.
Bỗng dưng lại muốn viết thư thế này.
Hà Nội, có những chiều hoàng hôn rực đỏ, in bóng mơ màng trên mặt nước hồ Tây.
Có hương sen thanh mát thoảng trong gió hè.
Có những buổi chạng vạng cuối thu. Chạy xe qua những con phố ven hồ, thấy lòng an yên đến lạ.
China Town - Singapore
Tới bất cứ quốc gia nào, bất kể thành phố nào có China Town thì điểm đến này luôn nằm trong plan của mình. Tại Singapore khi mà công dân gốc Hoa chiếm tới 77%. Khu phố người hoa mang nhiều bản sắc ẩm thực, văn hoá.
Làng bích hoạ Gamcheon - Busan: từng là một ngôi làng cổ trên đồi, nhìn hướng ra biển với những căn nhà cũ kỹ, xuống cấp. Năm 2009 ngôi làng được những nghệ sĩ phục dựng bằng những sắc màu đầy tính nghệ thuật. Ngôi làng tranh tường bắt đầu được nhiều người biết tới với những khung hình rất riêng. Gamcheon được mệnh danh là Santorini của xứ Kim Chi.
Một trip nhỏ cuối tuần. Bắt vội chuyến xe đêm tới cửa khẩu Móng Cái. Nhận giấy thông hành, đi bộ qua cây cầu bắc ngang qua dòng Bắc Luân và tới phía bên kia biên giới nước bạn.
Nơi được xem như cửa sổ tâm hồn của phố núi Pleiku. Với mặt nước phẳng lặng, lấp lánh ánh bạc trong nắng chiều. Những hàng cây phủ kín đôi bờ. Nhành cây, cánh hoa mỏng mảnh khẽ rung theo từng ngọn gió.
Chuyến ghé thăm không dự tính trước nên có phần vội vã, chóng vánh. Chạy xe hơn 50 km đường đèo từ Kon Tum lên chỉ để sạc đầy pin cho lá phổi bằng bầu không khí sạch trong, mát lành rồi lại về Kon Tum. Măng Đen trải thảm chào đón tôi với con đường dốc mềm mại dưới bóng thông thẳng tắp, xanh rì và mãn nhãn.
Tới Pleiku hãy thử thức dậy thật sớm, dạo bộ để cảm nhận những cơn gió đang mơn man chạy qua lớp khẩu trang, hít thở nhẹ nhàng để cảm nhận bầu không khí phố núi chạy nhẹ qua lồng ngực. Nhìn ngắm thành phố đang dần hồi sinh sau đêm đen. Chỉ đơn giản vậy thôi là đủ để yêu nơi này rồi.