Hồ Đankia và Suối Vàng xa xa uốn lượn như một bức tranh thủy mặc, điểm xuyết thêm những dải mây trắng bồng bềnh, rừng thông bạt ngàn, vườn hoa khoe sắc...
Từ Phan Rang tôi phải qua Đèo Ngoạn Mục, một trong những cung đèo hiểm trở nhất Tây Nguyên, chạy men theo những bờ vực thăm thẳm, lấp ló qua những rặng thông trên con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu nối liền hai thành phố Phan Rang và Đà Lạt. Lúc 5 giờ chiều, sương mù phủ trắng khắp nơi mang đến cho tôi một cảm giác huyền ảo xen lẫn hồi hộp khi gặp những khúc cua tay áo mà bác tài xe khách phải chật vật vượt qua.
Sự thay đổi thời tiết đột ngột giữa cái “gió như Phan nắng như Rang” và cái lạnh cao nguyên không hề làm tôi chùn bước mặc dù phải rùng mình vài ba cái. Sau một đêm ở Đà Lạt, buổi sáng trong lành, thư thái của ngày hôm sau thúc giục tôi đón xe buýt đi Lạc Dương, tiến thẳng vào Khu Du lịch Lang Biang.
Lang Biang nằm trong một dãy núi xanh đầy thông và cỏ, được xem như đỉnh núi cao nhất Đà Lạt. Từ chân núi, tôi đi xe Jeep lên tới đỉnh Radar cao 1950m một cách nhanh chóng, an toàn và thuận tiện hơn so với đi bộ hoặc trekking băng rừng, một phần vì không có nhiều thời gian.
Toàn cảnh Đà Lạt bỗng hiện ra mênh mông dưới chân núi ban đầu làm tôi hơi choáng ngợp.
Hồ Đankia và Suối Vàng xa xa uốn lượn như một bức tranh thủy mặc, điểm xuyết thêm những dải mây trắng bồng bềnh, rừng thông bạt ngàn, vườn hoa khoe sắc... Được nghe chuyện tình lãng mạn giữa chàng Lang và nàng Biang, tôi càng thêm ấn tượng muốn một lần nữa về đây thăm lại vùng cao nguyên lộng gió trên phố núi mộng mơ.