Blog TỚ KỂ CẬU NGHE CHUYỆN ĐÀ LẠT - CHUYẾN ĐI CỦA TUỔI 19
cover

TỚ KỂ CẬU NGHE CHUYỆN ĐÀ LẠT - CHUYẾN ĐI CỦA TUỔI 19

avatar
Khương Duy dot Thứ 6, 03/05/2019
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Bài blog đầu tiên của Bông, xin được dành cho mảnh đất mà Bông đã trót thương, trót nhớ: Đà Lạt. Chuyến đi Đà Lạt năm 19 tuổi đó, có niềm vui, có nỗi buồn, có hy vọng, có hoài niệm.
#TOKECAUNGHECHUYENDALAT #CHUYENDICUATUOI19
Đà Lạt, mảnh đất của những lời hẹn ước.
Tớ vẫn còn nhớ lời hứa năm nào, hứa với cậu rằng "Sau này, mãi mãi về sau, khi chúng ta già, tớ sẽ mua 1 mảnh vườn nhỏ ở Đà Lạt, xây 1 căn nhà gỗ bé bé, rồi cùng cậu nắm tay nhau an hưởng tuổi già". Tháng năm đó, là tháng năm chúng ta tuyệt vời nhất, cái tuổi 18 tràn đầy sức sống của tuổi trẻ và đầy những hoài bão mơ mộng. Chỉ tiếc, chúng ta đã không còn là chúng ta của tuổi 18 nữa. Những lời hẹn ước ấy, cũng mãi mãi chỉ còn là "hồi ức".
hình ảnh
Khi chúng ta già
Em muốn rời thành phố
Dựng một ngôi nhà trên cao nguyên
Cách xa thế giới
Chỉ có hai đứa mình cùng bầu trời
Chênh vênh giữa những ranh giới của thành công - thất bại của tuổi trẻ, tớ lại tìm về Đà Lạt, như một chốn bình yên.
Nếu như tuổi 18 là cái tuổi đẹp nhất của đời người, cái thời điểm thanh xuân chín muồi nhất, thì tuổi 19 là cái tuổi chông chênh vào đời. Người trẻ tuổi 19 chông chênh vì còn đang phải loay hoay tìm điểm tựa, loay hoay xác định cho mình định hướng của tương lai. Tớ cũng không ngoại lệ. Ngày chúng ta tạm biệt nhau đi về 2 hướng, tớ mất đi điểm tựa. Giữa lúc bơ vơ nhất, tớ quay về Đà Lạt. Đà Lạt vẫn thế, vẫn bao dung đón người lữ khách cô đơn trở về. Lao vào vòng tay Đà Lạt, lang thang những cung đường vắng, hít vài hơi cho lồng ngực căng đầy không khí núi rừng - cái loại không khí thượng hạng mà có tiền cũng chẳng mua được, chán chê rồi thì quay về leo tót lên sân thượng homestay, mua thêm cái bánh tráng nướng, đôi chai bia, rồi cứ vừa uống vừa cười mà nước mắt không chủ động chảy xuống. Khóc cho đã cái cô đơn của người trẻ, khóc cho đã nỗi nhớ về những điều đã qua. Khóc mệt, khóc chán chê rồi thì chui vào phòng mà ngủ cho quên trời quên đất. Lúc đó, Đà Lạt ôm tớ vào lòng, như người mẹ hiền dỗ dành con trẻ.
hình ảnh
Tuổi 19 - chông chênh vào đời
Tháng năm đó, là tháng năm chúng ta sống vì ước mơ, sống mặc kệ người đời chê cười.
Chuyến đi của tuổi 19 năm đó là chuyến đi đầu tiên tớ mặc kệ những rủi ro của việc cầm lái con Future Neo thế hệ cũ, một thân một mình lên Đà Lạt. Là chuyến đi đầu tiên tớ mặc kệ áo quần xấu-đẹp, sạch-dơ. Khoác lên mình bộ quần áo đúng chất "bụi", với cái mũ đít nồi đội lệch và đôi boots da lộn màu đất sét cáu bẩn, tay cầm con máy film từ những năm đất nước còn thăng trầm khói lửa, tớ lang thang khắp các nẻo đường Đà Lạt. Từ những con phố, tới những cung đèo. Từ đường nhựa, đến đường mòn trong rừng. Tớ đi, để thực hiện lời hứa với cậu, lời hứa sẽ một lần chinh phục mảnh đất này như những kẻ lang bạt đã làm, mặc kệ việc chẳng biết cậu có còn nhớ đến lời hứa đó, hay đã quên từ kiếp nào rồi.
hình ảnh
Với cái mũ đít nồi đội lệch, đôi boots da lộn màu đất sét cáu bẩn, con Future Neo thế hệ cũ và con máy film từ những năm đất nước thăng trầm khói lửa, tớ đi để thực hiện một lời hứa đã bị quên lãng.
Trên hành trình lạc bước đó, tớ tìm thấy người bạn đồng hành mới - chiếc máy ảnh film.
Nghe thật buồn cười đúng không? Đã là thời đại nào rồi mà còn lại dùng cái loại máy ảnh dễ hỏng ảnh, không thể xem trước ảnh, rủi ro đi tong cả cuộn film cao mà lại còn bị giới hạn số lượng ảnh chụp trong mỗi cuộn film! Thế mà, qua cái chất màu cũ cũ, vàng vàng, mờ mờ đầy hạt nhiễu đó, Đà Lạt trở nên tình hết biết! Những tấm ảnh film vốn dĩ đã có hồn, ảnh film ở Đà Lạt lại càng có hồn hơn. Mỗi tấm ảnh là một câu chuyện dài mà tớ như đọc được cả tâm tư của mình trong đó. Cảm ơn cậu - chiếc máy ảnh film, đã thay tớ nói ra những điều tớ không thể bày tỏ được.
hình ảnh
Mỗi tấm ảnh là một câu chuyện dài
Hoài niệm là tốt, nhưng bỏ qua để bước tiếp mới là cách đối xử tốt nhất với bản thân mình.
Tớ đã nghiệm ra điều đó giữa những lúc lang thang vô định trên những cung đường đèo Đà Lạt. Tớ đã đến Thiên Phúc Đức, cảm nhận một Đà Lạt từ trên cao với đầy nắng, gió và bụi bặm mà tớ chưa từng thấy trước đây. Tớ đã đến Ankroet, đã nhìn tận mắt cây thông cô đơn với một sự bình yên đến lạ, dù ngay trước đó vài chục phút, tớ vẫn còn nghĩ rằng hẳn cái cây đó phải buồn lắm, vì "nó cô đơn mà!". Tớ đã bỏ lại những kỷ niệm của chúng ta ở những nơi quen thuộc, để đến những nơi tớ chưa từng đến. Tớ đã đến khu đường hầm hỏa xa bỏ hoang ở Cầu Đất, và hít một hơi thật sâu cái mùi ẩm mốc của thời gian bên trong cung đường hầm tăm tối. Trong đầu tớ chợt hiện ra cảnh chia tay của những đôi nhân tình thời chiến mà mình từng xem lúc nào chẳng rõ. Những chàng trai nhoài người ra khỏi ô cửa tàu để kịp trao nụ hôn cho cô gái của mình. Những thiếu nữ chạy theo đoàn tàu đang xa dần để kịp trao câu nói "Em nhất định sẽ đợi anh về". Thanh xuân thời chiến, họ chỉ cần có nhau là đủ.
hình ảnh
Có khi nào, trong quá khứ, ở cái thời mà khu đường hầm này vẫn còn sáng lóa những điện, những đèn, những toa tàu hỏa từ thượng lưu đến bình dân, cũng có những cặp nhân tình đã chia tay nhau vì thời cuộc, vì loạn lạc?
hình ảnh
"...những chàng trai nhoài người ra khỏi ô cửa tàu chỉ để kịp trao nụ hôn tạm biệt cho người con gái của mình. Những thiếu nữ chạy theo đoàn tàu đang xa dần để kịp trao câu nói "Em nhất định sẽ đợi anh về". Thanh xuân thời chiến, họ chỉ cần có nhau là đủ."
Cậu giờ đã có người mới, tớ bây giờ cũng chẳng còn là tớ của tuổi 18.
Tuổi 18 qua đi như một giấc mộng đẹp, để lại tuổi 19 với hoang hoải những nỗi nhớ, miền thương. Nhưng rồi, cũng như cơn gió thổi vội ngang đời, tuổi 19 cũng nhanh chóng trôi đi, để giờ đây tớ là 1 tớ của tuổi 20, đang ngồi đây viết những dòng này. Quá khứ không ai thay đổi được điều gì. Cậu giờ đã ở bên một người phù hợp hơn, tớ bây giờ cũng chẳng còn là thằng nhóc trẻ con ôm giấc mộng vứt bỏ mọi thứ để lên Đà Lạt sống nữa. Tớ vẫn là tớ, cậu vẫn là cậu, nhưng chúng ta giờ đã là 2 con đường hoàn toàn khác nhau, cũng như những con đường, cắt nhau ở một điểm, rồi lại đi một quãng thật xa để (nếu may mắn) lại cắt nhau ở một điểm khác, với những cái nhìn, những tình cảm rất khác. Để lại quá khứ có cậu, có những lời hứa về Đà Lạt, là cách mà tớ trân trọng một quãng tươi đẹp của thanh xuân mình. Đà Lạt vẫn ở đó, bao dung đón chúng ta trở về. Giấc mộng về một căn nhà nhỏ trên thảo nguyên vẫn còn đó, chỉ là tớ sẽ cùng với một người khác, phù hợp với tớ hơn, và đồng hành cùng tớ từ đây đến lúc ngôi nhà đấy thành hình.
Kể cho tớ nghe câu chuyện Đà Lạt của cậu nhé?
-----------------------------------------
"Cho những tháng ngày thanh xuân sôi nổi, cảm ơn cậu, cảm ơn Đà Lạt!"
~End~
hình ảnh
Cho những tháng ngày thanh xuân sôi nổi, cảm ơn Đà Lạt!





Chợ Âm Phủ Chợ Đà Lạt Đà lạt

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 6/01/2023
Love
3 Bình luận
avatar
Khương Duy

Tớ là Bông - cậu bé "sắp 20 tuổi" mộng mơ lang thang giữa cuộc đời đầy mơ mộng này với con máy ảnh trên tay. Cậu có muốn ngồi xuống và nghe Bông xàm xí cho hết ngày hết giờ không nè?

1 Quốc gia
15 Tỉnh thành
1 Người theo dõi
1 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
avatar
Thuy Do Cảm xúc quá <3
Trả lời
Chia sẻ
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả