Nhắc về Haiti, người ta thường hình dung tới nghèo đói và bất ổn, thế nhưng những ngày ở Haiti tôi lại tìm thấy nhiều điều tốt đẹp và tích cực khác. Đó còn là thiên nhiên màu xanh đẹp mê đắm, một lịch sử đáng tự hào và những người dân yêu nghệ thuật.
Đất nước thuộc vùng biển Caribe xinh đẹp này chưa bao giờ làm người yêu thiên nhiên thất vọng về màu xanh của nó. Màu xanh mát của núi rừng, xanh thăm thẳm của biển cả, xanh trong của bầu trời, tất cả phủ sắc lên nhau trong không gian dịu dàng nhất.
Haiti cùng với Cộng hòa Dominica chia nhau diện tích đảo Hispaniola - hòn đảo nằm trong quần đảo Đại Antilles ở châu Mỹ. Đặc trưng địa hình ở đây là đồi núi và biển. Hầu như cả đất nước Haiti nằm vắt mình trên những ngọn đồi nhấp nhô, bởi vậy, người dân địa phương xây nhà thành tầng tầng lớp lớp men theo những con dốc cao. Và vì là đảo quốc nên đối với Haiti “đặc sản” nổi tiếng nhất chính là biển.
Biển Haiti sạch và trong, làn nước xanh mát không gì sánh bằng, thi thoảng có thể nhìn thấy cả những chú cá nhỏ bơi lội tung tăng. Các bãi biển ở Haiti thường được bao bọc bởi những dãy núi dài, vì thế biển rất lặng, sóng nhỏ từng cơn dịu dàng. Tôi đặc biệt thích cảm giác tắm biển mà không không lo bị sóng dập. Biển ở Haiti cũng không phải là vùng biển của lồng lộng gió và nắng hanh hao. Dọc bờ biển có nhiều bóng cây cho bạn tha hồ trú ngụ. Tôi lựa chọn nằm dài dưới bóng cây để ngắm nhìn những người khác vui đùa dưới làn nước trong mát và lấp lánh như thủy tinh, lòng dâng lên những cảm xúc bình yên.
VƯƠN LÊN TỪ BÓNG TỐI NÔ LỆ
Từ trung tâm thủ đô Port Au Prince, tôi lái xe dọc theo con đường trải nhựa dễ chịu, được bao bọc bên phải bởi những ngọn núi xinh đẹp và đầy tượng hình, nhìn kĩ dãy núi trông giống như cơ thể của một người phụ nữ to lớn đang ngủ; và bên trái là một vùng biển xanh thẳm và yên bình. Lối đi thư giãn, phong cảnh thật đẹp. Sau khoảng một giờ lái xe, khi chạm vào ranh giới thị trấn nhỏ Montrouisien, tôi rẽ trái vào một đường mòn cũ, đây là lối vào của bảo tàng Ogier- Fombrun. Ogier- Fombrun nằm trong khu nghỉ mát Moulin Sur Mer xinh đẹp, đây là bảo tàng lịch sử nổi tiếng của thủ đô, là nơi mà bạn có thể dễ dàng tìm hiểu về những nét văn hóa lịch sử ấn tượng của Haiti.
Bảo tàng lịch sử Ogier-Fombrun tiền thân là đồn điền mía đường của một Đại tá quân đội tên là Guillaume. Tòa nhà này được xây từ năm 1760 của thế kỉ 18. Trong thời kì cách mạng của Haiti, nơi này bị bỏ hoang từ năm 1799. Mãi đến năm 1977 mới được Kiến trúc sư Gérard Fombrun phục hồi và tái thiết. Trên tinh thần bảo vệ di sản quốc gia, ông Gerard Fombrun đã thu thập các tư liệu, vật dụng từ thời tiền Columbus đến thời thuộc địa của Tân Ban Nha và Pháp, cho đến khi thành lập quốc gia Haiti năm 1804. Đây là nơi lớn lưu lại các vết tích về một quần thể nhà có ống dẫn nước dài tới 150m. Khi bánh xe quay, nguồn nước được dẫn đến khắp các ống nước trong khuôn viên, phục vụ cho việc sản xuất đường mía. Thời điểm đó, Haiti là quốc gia thuộc địa hưng thịnh nhất của Pháp, cung cấp ¾ lượng đường mía cho toàn thế giới.
Trái ngược với ánh hào quang kinh tế mà một nước thuộc địa như Haiti từng mang đến cho nước đế quốc, thời kỳ thuộc địa lại là một trong những khoảng thời gian đen tối nhất trong lịch sử Haiti, đặc biệt là với những người nô lệ. Tuy nhiên, cũng chính bởi thời kỳ này mà sau này Haiti trở thành đất nước giàu văn hóa với di sản đa lục địa, thể hiện bằng hai ngôn ngữ (tiếng Pháp và tiếng Creol), âm nhạc và nghệ thuật tuyệt đẹp, phản ánh những ảnh hưởng đến từ châu Phi, Ấn Độ và châu Âu. Ba nền văn hóa này hòa phối và hiển hiện trong cuộc sống của người dân Haiti, cho dù họ có nhận ra hay không.
Năm 1804, Haiti tuyên bố độc lập. Đây là quốc gia do người da đen độc lập phi thực dân hóa đầu tiên trên thế giới, là quốc gia duy nhất mà sự độc lập có được một phần là nhờ cuộc nổi loạn của nô lệ. Tinh thần giải phóng Haiti đã truyền cảm hứng cho nhiều quốc gia, và do đó trở thành mối đe dọa cho trật tự đã được thiết lập trong thế giới thời đó.
Câu chuyện về Haiti là một nhân chứng hữu hình cho sự khủng khiếp của chế độ nô lệ, và không bao giờ nên bị lãng quên. Những người được đưa tới từ châu Phi đã bị cưỡng bức lao động nhưng tâm trí và linh hồn của họ không chịu khuất phục. Họ đã giữ sự lạc quan của mình, đã phát triển chúng để củng cố bản thân, và đây cuối cùng là yếu tố quan trọng dẫn đến thành công của nền độc lập Haiti.