Ngày đầu tuần, tụi mình cứ bâng đùa với nhau rằng hay là đi Ninh Bình ngắm lúa chín nhỉ, vậy mà ngày cuối tuần, tụi mình lại lên đường đi thật. Đã nhiều lần đến Ninh Bình nhưng đây lại là lần đầu tụi mình trải nghiệm phóng xe máy dưới cái nắng tháng 6 như thiêu đốt xen với những cơn gió phơn, nóng càng thêm nóng.
Trước ngày lên đường, trên mạng, người ta đăng đầy ảnh chụp lúa vàng ươm những cánh đồng, những dòng sông, những núi đá làm cho tụi mình cũng háo hức vô cùng. Nhưng trời nào có cho ai được toại nguyện, ngồi trên đò đi sâu vào Tam Cốc, hai bên sông, lúa đã gặt xong, chỉ còn trơ trọi lại những gốc lúa xanh vàng lẫn lộn chờ ngày bỏ đi. Thật may vì chút màu xanh vàng sót lại ấy vẫn đủ để tô điểm cho màu xám đen của những vách đá vôi nằm đây từ ngàn năm về trước.
Hai cô chú lái đò cho tụi mình tuổi chắc cũng quá nửa đời người nhưng vẫn yêu đời lắm. Tay đẩy chèo, thi thoảng đổi qua chân cho đỡ mỏi, cô chú vẫn kể cho tụi mình nghe đủ thứ chuyện, về chuyện mùa nước lên dâng ngập hai bên bờ, về chuyện người ta đi bắt dê bắt hoẵng hai bên núi, ngay cả chuyện lũ chuột biết bơi sông qua ăn lúa của người ta nữa. Cô chú còn kể ở Tam Cốc có 1,300 số đò, mùa dịch này chờ cả tháng mới đến lượt để chạy ra chèo. Giữa cả ngàn số đò ấy, cái duyên lại vớ phải cô chú với tụi mình, chẳng biết vì sao.
Mùa gặt, trên đường đi, thi thoảng tụi mình lại gặp vài ba cô bác nhà nông đội nón cầm cây cào đất mà đảo thóc phơi ngay mặt đường. Họ cứ cần mẫn cào đám thóc của mình, thi thoảng gặp người hàng xóm đi ngang lại nghỉ tay rôm rả dăm ba câu chuyện, mặc cho cái nóng vẫn chẳng vơi. Nhớ thuở nhỏ, làng bà mình người ta gặt lúa, rơm rạ chất đầy đường, lũ trẻ con hò nhau lấy rơm làm nhà. Vui quá còn đem cả gạch củi vào nấu cơm, suýt thì cháy làng, may mà đem nước ra dập kịp. Đúng là lũ trẻ con mà.
Đến Ninh Bình mùa lúa chín nhưng lúa chín lại chẳng còn. Tiếc thật đấy, nhưng với tụi mình, khoảnh khắc nào cũng có thể đẹp, chỉ là mình có đủ yêu nơi mình đến hay không thôi. Ninh Bình mùa này chẳng còn lúa, nhưng vẫn còn những đầm sen búp súng, còn những con đường vàng thóc và cả những cánh đồng mờ ảo nghi ngút khói. Nắng vẫn chói chang, còn Ninh Bình vẫn thật đẹp.
– Các địa điểm nổi bật: Tam Cốc – Bích Động (vé tham quan: 120,000 VNĐ/ người và 150,000 VNĐ/ 1 lượt đò, Hang Múa (vé vào cửa: 100,000 VNĐ/ người), Đồi dứa Tam Điệp, v.v…
– Homestay: Chez Beo Homestay (Bungalow trong rừng, trước mặt là suối toàn súng với sen, 500,000 VNĐ/ phòng/ đêm)
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.