Lặng lẽ Sapa - đó là một Sapa của nhiều năm về trước, một vùng đất mờ sương vắng lặng được nhắc tới trong một tác phẩm văn học mà tôi đã học hồi lớp 9.
Với Sapa ngày nay thì hai chữ "lặng lẽ" đôi khi thấy xa xỉ quá. Khoảnh khắc mà tôi có thể lặng yên để thấu cảm cái lặng lẽ của thị trấn sương mù là khi đứng trên dải núi Hàm Rồng.
Lặng lẽ Sapa - đó là một Sapa của nhiều năm về trước, một vùng đất mờ sương vắng lặng được nhắc tới trong một tác phẩm văn học mà tôi đã học hồi lớp 9.
Với Sapa ngày nay thì hai chữ "lặng lẽ" đôi khi thấy xa xỉ quá. Có lẽ khoảnh khắc mà tôi có thể lặng yên để thấu cảm cái lặng lẽ của thị trấn sương mù là khi đứng trên dải núi Hàm Rồng, phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn cảnh Sapa qua màn mây mù mỏng mảnh đang bồng bềnh trôi. Bốn năm rồi mới quay lại, khung cảnh vẫn mãn nhãn và bình yên như những chuyến đi đầu tiên. Dẫu những khoảng xanh đi thu hẹp hơn, bê tông cốt thép đã mọc lên nhiều hơn. Nhưng từ góc nhìn đó vẫn thấy hiện hữu một khí chất rất "Sapa". Sẽ không phải bon chen chụp hình như trên đỉnh Fansipan, không còn cảnh phố xá đông đúc như khi ở quảng trường, nhà thờ đá. Sapa ở một góc nhỏ vẫn lặng lẽ và chan chứa bao hoài bão của năm cũ.
Sapa Ngày Mưa Mịt Mùng - Lần Đầu Lên Nóc Nhà Fansipan.