Anh luôn tự hỏi, nếu như Singapore mang đến niềm vui cho anh thì cũng chính tại nơi này, lần đầu tiên mình đi nước ngoài cùng nhau, lại mang những kỷ niệm buồn như thế ???
Anh viết những dòng này, vì cũng gần tới ngày 31/07. Năm trước vào ngày này, mình đã cùng nhau "Ngao du sơn thủy" lần đầu tiên. Anh muốn nhắc nhở chính mình về thời gian mình hạnh phúc bên nhau, khi đó anh chưa biết về bệnh của mình nhưng hình như cảm giác về một cuộc chia ly đâu đó đã ở trong anh.
Hơn một tháng sau đó, anh phát hiện mình bị bệnh máu không đông và đã chủ động chia tay em bằng nhiều cách. Em ngạc nhiên, em làm nhiều cách để liên lạc với anh.
Anh thì sao ? Anh không đọc tin nhắn, anh không nghe điện thoại, anh làm mọi cách để tránh mặt em... Thậm chí, anh viết sẵn một bức thư chia tay để gửi em khi anh thấy mình ổn hơn. Định mệnh lại một lần nữa không muốn mình chia ly em nhỉ ? Anh hẹn em ở rạp phim, nắm tay em và bị em từ chối, vì không muốn em phải đau khổ, anh tâm sự cho em về bệnh của mình. Vốn dĩ anh giấu không cho ai biết kể cả gia đình anh. Em ôm anh rồi khóc, cả hai đứa cùng khóc trong rạp phim mà quên đi sự có mặt của nhiều người.
Rồi thì sao nữa nhỉ ? Tháng 2 năm nay, chúng ta lại im lặng với nhau rồi thờ ơ như chưa từng có gì với nhau. Em giờ đã khác, nhiều người theo đuổi, lạnh lùng hơn, quyết đoán hơn và anh tin chắc một điều rằng, em giờ đã không còn là em của anh như ngày trước nữa. Chúng ta chia tay mà chưa hề gặp mặt để nói rõ với nhau bất kỳ điều gì ?
Với anh, anh vẫn luôn tự ái vì mình mang bệnh tật và không muốn phiền hà bất kỳ ai cả, anh đã có nhiều dự tính xa nhà để tự mình chữa bệnh, định bụng rằng khỏi bệnh anh sẽ quay về, về với em, tình yêu của anh...
Anh viết những dòng này vì biết em sẽ chẳng bao giờ đọc được, điều anh muốn lúc này chỉ là lời động viên chia sẻ của những người có cùng cảnh ngộ với anh.
"Anh luôn tự hỏi, nếu như Singapore mang đến niềm vui cho anh thì cũng chính tại nơi này, lần đầu tiên mình đi nước ngoài cùng nhau, lại mang những kỷ niệm buồn như thế ???"
#Makhianhyeuem #MAanhyeuem