“Hãy ước mơ, luôn theo đuổi và chiến đấu để thực hiện những hoài bão của bản thân mình”… Là câu nói luôn truyền cảm hứng cho tôi trước mỗi hành trình, là châm ngôn sống cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn phải luôn theo đuổi và tin tưởng nhất định sẽ thành công.
Chuyến đi này tất nhiên là nằm trong dự định trước 1 tháng và mọi sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng từ Homestay đến địa điểm vui chơi và ăn uống, nên chỉ cần đợi đến ngày là xách ba lô lên và đi thôi. Lần này người đồng hành cùng tôi là một người chị thân thiết của công ty cũ, là người mà thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hẹn đi cà phê và luôn dành những tình cảm đặc biệt cho nhau. Thế rồi 1 ngày đẹp trời chúng tôi hẹn nhau khám phá vùng đất “sương khói mờ nhân ảnh” theo cách riêng của mình.
Vì ý nghĩa của chuyến đi là trải nghiệm nên chúng tôi đã chọn 1 homestay không nằm trong trung tâm thành phố, nằm trên đồi cao và tận hưởng khí trời. Tại đây chúng tôi có thể phóng tầm mắt ra thật xa để chiêm ngưỡng cảnh sương khói núi rừng, có pha lẫn vài hạt mưa li ti.
Vì thời gian không cho phép được rong ruổi nhiều nên chúng tôi tập trung đi đến những nơi ít người lui tới và mang về cho mình hàng tá tấm ảnh cực kì nghệ thuật.
Tôi đến Đà Lạt khá là nhiều lần nhưng đa số là đi công việc và đi cùng nhóm bạn, hoặc gia đình rất đông, lần này tôi chỉ đi 2 người và quyết định rong ruổi đến những miền đất hứa vô cùng mới lạ của xứ sở được mệnh danh là Paris của Việt Nam này.
Nào là Phân viện sinh học, hầm hoả xa, ga cổ Đà Lạt, hồ Tuyền Lâm, dốc nhà Pò,… Bạn sẽ cho rằng đó là những địa điểm rất cũ rồi, nhưng cảm giác bạn khám phá ra những góc chụp mới và tận hưởng nó thật sâu sắc thì quả là một sự tuyệt vời nhất mà tôi nhận ra được trong chuyến đi này.
Sẽ có những chuyến đi khác, và cũng sẽ có thêm nhiều trải nghiệm khác, nhưng chắc hẳn, Đà Lạt trong tôi ở chuyến đi này, là những kỉ niệm vô cũng trân quý đối với người chị tôi luôn hằng trân trọng. Tôi đã từng đọc được một câu thế này “Khi về già, người ta thường hối hận vì những điều mình đã không làm hơn là những gì mình đã làm”. Vì thế, thời thanh xuân chỉ có một, chúng ta hãy sống hết mình, hãy đương đầu với những khó khăn, thử thách, hãy dám nghĩ dám làm và trân trọng những điều xung quanh để tuổi thanh xuân mãi rực rỡ.
Những chuyến đi không phải là những tháng ngày rong chơi, không phải tôi và bạn “cưng chiều” thanh xuân quá đỗi. Mà chúng ta đi để góp nhặt những điều tươi đẹp của cuộc sống này, để va vấp và trưởng thành hơn sau mỗi hành trình. Tuổi trẻ ấy, dù không phải mưa rào, thì cũng là những chuyến đi để thấy mình lớn hơn, để lấp đầy khoảng không chênh vênh ở cái tuổi “mới bước vào đời”, để sau này khi kể về “thanh xuân”, ta thấy mình đã sống hết mình và không có điều gì phải tiếc nuối.
À, nói nhỏ mấy bạn nghe nè... Hàng tuần mình có tổ chức tour cắm trại hoặc vi vu cuối tuần cho nhóm bạn từ 4 đến 10 người (chỉ t7 và chủ nhật hoy nha). Bạn nào có nhã ý muốn tham gia thì cứ mạnh dạn liên hệ với mình qua thông tin bên dưới nha. Hoặc theo dõi những chuyến đi của mình qua link FB nhé! Chân thành cám ơn.
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
To travel is to live. Châm ngôn sống của một kẻ tự nhận là bản sao hoàn hảo, kết tinh đầy tính sáng tạo và kiên nhẫn của bố mẹ. Bản thân chẳng phải là một nhà văn giỏi hay một nhà biên kịch tài ba như những tiền bối của mình, mà thực chất chỉ là một kẻ cô đơn thích viết lách, và là kẻ cuồng chân thích ngao du đây đó, tiện mắt bắt gặp những khoảnh khắc đẹp đến lịm tim và rãnh rỗi ngồi lại kể những câu chuyện bình dị qua chiếc máy ảnh film cũ mèm từ những nơi đã từng đặt chân qua.
Nếu một ngày đôi chân có mệt mỏi,
Với thành phố ồn ào náo nhiệt này,
Ta trở về với gia đình thân yêu,
Ngắm lũ trẻ con vui đùa trước ngõ…
Để bỗng thấy tuổi thơ chợt ùa về.
#byme
Cuộc sống bận rộn là những lo âu và buồn bực, chúng ta mỗi ngày đều phải làm việc cật lực hết công suất, cuối tuần chỉ còn 1 ngày để nghỉ ngơi. Vậy giữa thành phố đất chật người đông này, thời gian chỉ có 1 buổi, bạn sẽ đi đâu? Nếu các bạn chưa biết phải đi đâu thì hãy cùng tôi đến một nơi mà ai cũng cảm thấy tâm luôn thanh thản khi bước chân vào..
Sau những trưởng thành của tuổi trẻ, tôi đã tự mình trở về quê hương của bố để thắm ông bà nội và họ hàng mà không cần sự dẫn dắt của bố mẹ. Lần này là du lịch một mình, tự book vé máy bay, tự tìm đường về đến nhà ông bà.
Tình cờ quen đám bạn thân thời Đại Học, khoảng thời gian đáng trân quý mà ắt hẳn bạn sinh viên nào khi ra trường đi làm rồi cũng muốn quay ngược trở về lại cái thời vô lo vô nghĩ ấy. Nhóm chúng tôi đều là những đứa vô cùng năng động và đầy nhiệt huyết, đặc biệt là có cùng chung nhiều sở thích và máu điên có sẵn trong người.
Trong một đêm khuya đón cơn mưa đầu mùa tháng 7. Chúng tôi chỉ vì một lời nói bâng quơ của một thành viên mà cả nhóm đã quyết định khám phá Tân Lập ngay trong đêm khuya.
Đến Mộc Châu trong một cái duyên khi được tham gia cùng đoàn bác sĩ, cử nhân của khoa tâm lý. Là hành trình gặp nhiều khó khăn nhất từ khâu mua vé máy bay đến lúc check in lên máy bay, có người đi trước người đi sau, nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn gặp nhau tại sân bay quốc tế Nội Bài để tiếp tục của hành trình của cả nhóm.
Vì tuổi trẻ là những chuyến đi.... Lòng chất chứa đầy tâm sự và vết thương, nhưng trong trái tim vẫn sục sôi nhiệt huyết của một kẻ cuồng chân đi, cuồng chân chinh phục... Mong một sớm mai thức dậy, lòng sẽ thôi dậy sóng sau những bão giông vừa đi qua.
Độc hành không có nghĩa là cô đơn, chỉ cần bạn biết yêu bản thân mình, yêu từng khoảnh khắc hiện tại thì tuổi trẻ của bạn sẽ không bao giờ qua đi một cách hoang phí...