Cần Thơ một chiều không nắng, chỉ có âm thanh của những cơn gió thổi mơn man. Chiếc xuồng máy rẽ lối, xuôi dòng sông Hậu nặng phù sa và đưa tôi tới Cồn Sơn.
Cần Thơ một chiều không nắng, chỉ có âm thanh của những cơn gió thổi mơn man. Chiếc xuồng máy rẽ lối, xuôi dòng sông Hậu nặng phù sa và đưa tôi tới Cồn Sơn.
Rời khỏi xuồng, tôi bước tới căn nhà gỗ nổi bềnh bồng trên dòng nước. Phía bên trong là bè gỗ với những bé cá lóc thích vừa ăn vừa bay khỏi mặt nước. Tại Cồn Sơn còn có vườn quả cù lao sông với những rặng cây xanh mượt, những hàng dừa nghiêng nghiêng soi bóng xuống mặt hồ.
Chuyến đi này xem như tôi đã lời, vì kịp ghi lại khung hình yên bình, kịp gói gọn sự bình yên vào balo để đem về Hà Nội. Chiều Cồn Sơn thấy lòng dịu êm đến lạ.