Đà Lạt ngày càng nhiều những quán cà phê đẹp, lung linh thu hút giới trẻ. Ấy vậy mà trên con đường một chiều nho nhỏ, mặt tiền chỉ vỏn vẹn cái biển "Cafe Tùng", mà nơi này chứa nhiều ký ức của bà con Đà Lạt nơi đây
Nằm trên con đường một chiều, vỉa hè hẹp chỉ để được vài xe máy, mặt tiền không có gi đặc biệt ngoài cái bảng hiệu Cafe Tùng trông rất đỗi khiêm nhường, ai không chú ý thì đi ngang qua vài lần cũng không nhận ra. Hai dãy ghế kiểu xưa kê sát tường, hai dãy bàn thấp và một số ghế dựa nhỏ kê phía ngoài. Mặt tiền là khung cửa kính lớn lấy ánh sáng, được tận dụng gắn một kệ nhỏ để vừa ly cà phê hay ấm trà, có thể kéo chiếc ghế nhỏ ngồi đây nhìn ra đường hay xéo bên kia là khu chợ. Đây là chỗ ngồi đẹp được nhiều người ưa thích dù hơi bất tiện vì sát cửa ra vào.
Lần đầu tiên thấy "Tùng" là lần tớ ở tiệm bánh mì Cối Xay Gió. Chẳng hiểu sao, cái sự đơn giản mộc mạc ấy lại cuốn hút tớ. Ở "Tùng", không khó để bắt gặp hình ảnh các ông, các chú lớn tuổi cùng với ly cà phê đá, trò chuyện cùng nhau. Đôi khi tớ còn được nghe kể các câu chuyện của các ông kể về thời chiến tranh, kể về lịch sử Đà Lạt ngày xưa nữa, những câu hỏi rất rỗi bình thường như là đã quen nhau từ trước. Và kể từ lần đầu tiên đó, lần nào lên Đà Lạt tớ đều ghé "Tùng" như một tục lệ.
Có lẽ bây giờ, "Tùng" đã được các bạn trẻ biết đến nhiều hơn, qua các bài review, các bức ảnh. Nhiều người bảo "Tùng" giờ nổi tiếng, ồn ào, náo nhiệt hơn xưa rồi, hay thậm chí nhiều người bỏ qua "Tùng" vì đơn giản là có nhiều quán cà phê lung linh hơn ở đất Đà Lạt này. Nhưng mỗi khi tớ quay lại với "Tùng" tớ vẫn cảm thấy sự gần gũi, nhớ những ký ức của mình với "Tùng", nhớ cái thứ âm nhạc mà chỉ có "Tùng" mang lại.
Địa chỉ: 6 Khu Hoà Bình, Phường 1, Thành phố Đà Lạt, Lâm Đồng