Người ta nói :”Sáu tháng đầu năm sẽ là khoảng thời gian lý tưởng để tới Philippines khi mùa mưa bão chưa đến, trong đó đẹp nhất là từ tháng 2 đến tháng 5”. Tui nói :”Đi trong khoảng đó, cái gì cũng mắc lòi họng ra, thôi, đi tháng 8 cho lành, chắc bão nó chừa mình ra, nhân tiện Air Asia đang khuyến mãi nữa!”
Sơ lược cách đi của mình để tới được Đảo Boracay xinh đẹp:
Bay từ Kuala Lumpur thẳng tới Sân bay quốc tế Kalibo thuộc đảo lớn tên Aklan mất 3 tiếng rưỡi tới 4 tiếng.
Điền form trên máy bay để nhập cảnh nhanh gọn. Đặc biệt không có soi người và hành lý khi tới luôn.
Ra khỏi cửa là cơ man các Kuya và Ate (anh, chị tiếng Tagalog) chào mời gói dịch vụ xe và tàu vận chuyển khách ra đảo, cứ thoải mái chọn gói rẻ hơn, tùy số lượng người trong nhóm. Mua xong vừa được Thank you vừa được Terima Kasih (họ nghĩ là người Mã Lai). Xe chở từ sân bay ra bến tàu mất 2 tiếng, sau khi chụp hình đường phố rồi xe đi vào miền rừng cây thì tranh thủ ngủ.
Tới bến tàu, phải mua thêm Phí Môi Trường 175 Piso/người (lúc về không cần mua).
Tàu chạy qua đảo mất chỉ 15 phút. Chú ý: lúc lên hay xuống tàu sẽ có những chú bác đề nghị xách giùm vali, balô... sau đó họ đòi tip nên nếu tự xách được thì cứ từ chối, cảm ơn, ko sao hết.
Dành cho ai bay từ Vietnam: Bay tới Manila hoặc Cebu, rồi nối chuyến tới Sân bay nội địa Caticlan gần Boracay hơn, cách bến tàu chỉ 10 phút đi bộ.
Qua tới bến tàu bên phía đảo Boracay, bắt Tricycle về khách sạn.
Kinh nghiệm đoạn này, trả giá và nhất định phải tới đúng khách sạn mình book hãy xuống, vì đôi lúc có trường hợp tài xế ko biết chính xác khách sạn (vì rất nhiều ở Boracay) và thả bạn xuống giữa đường. Có thể bật Google map để định vị giúp tài xế cũng như giúp mình.
Air Asia giá rẻ ko bao phí sân bay, nên khi bay về từ phía Philippines phải đóng thêm một khoản phí lên đến 700 Piso (~370vnđ) nên là tiêu pha gì cũng nhớ chừa lại ít nhất 1000 Piso cho ngày về.
Về hòn đảo nổi tiếng này:
Có 2 bờ Đông - Bulabog (nghỉ dưỡng, yên tĩnh) và Tây - White Beach (náo nhiệt, trẻ trung). Bờ Tây chia làm 4 khu gồm bãi Diniwid và Station 1, 2, 3. Nên book khách sạn ở station 1 và 2 vì tiện đi các nơi, nhiều chỗ giải trí, ăn chơi nhảy múa, thể thao mạo hiểm, là nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Philippines. Bờ Đông mình chỉ đi duy nhất một bãi tên New Coast (trong hình là khoảng trên cùng bên trái, chưa ghi tên do mới), phải nói là trên cả tuyệt vời, vắng người, siêu sạch đẹp, biển trong veo, cát trắng mịn, trời xanh ngắt, nắng vàng ươm. Ở đó từ sáng tới chiều cũng được.
Vừa tắm biển vừa có nhạc từ núi vọng ra, nhà hàng cà phê năm sao trên vách núi, ăn bao ngon, giá không thấp nhưng đáng đồng tiền và có hồ bơi nhìn thẳng ra biển - Infinity Pool để chụp hình sống ảo. Số một Boracay!
Nơi ăn chốn ở:
Tới khách sạn Chillax, một kiểu kiến trúc nhà dọc vách núi, thử thách sự dẻo dai của khách ở, vì nơi check in trên tầng cao nhất, mà cầu thang dẫn lên thì dựng đứng, mỗi bậc thì cao gần 4 tấc, huhu. Đi lên tới nơi muốn nằm luôn :(((
Nhưng anh chủ thì khỏi chê, lịch sự, nice và nhiệt tình chỉ dẫn các địa điểm từ ăn tới chơi. Hotel này connect với các tour và nhà hàng nên anh chủ dặn nghe rất oai "Cứ nói ở Chillax là sẽ được giảm giá!"
Ăn sáng, nước trái cây bao gồm luôn và nhân viên phục vụ cũng rất dễ thương.
Tên là Hotel Chillax nhưng đây có thể coi là một guest house vì cách thức hoạt động rất hay, có nơi sinh hoạt chung trên tầng thượng, cạnh hồ bơi.
Chủ nhà ở cùng khách, nuôi một con chó xù rất khôn, thích chơi trò chạy theo lụm banh đem về cho mình. Thằng bé con trai anh chủ gần 2 tuổi, xinh như con gái, mà lắm trò nghịch dã man, đến mức ba nó phải chặn cầu thang lại, vì sợ nó chạy lăng xăng nhào xuống. Tối tối có tiết mục cine tại nhà cho mọi người tham gia.
Chỗ này chính là bãi Diniwid kế Station 1, cách bãi biển đẹp và riêng tư New Coast (kể trên) tầm 15 phút đi Tricycle. Gần nhà của Võ sĩ quyền anh Pacquiao nổi tiếng thế giới người Philippines và khu mua sắm là City Mall.
Vào City Mall, thấy ngay hàng Highlands Coffee Vietnam hẳn hoi, dĩ nhiên phải gọi ngay một ly Green tea Jelly Freez để uống cho thỏa nỗi lòng nhớ nhung bao lâu :))
Còn khu ăn chơi bar, pub, discotheque thì ở Station 2. Ở đó có D'mall là khu tổ hợp ăn uống, mua sắm các thể loại. Một tiệm duy nhất bán áo thun lưu niệm các mẫu thiết kế đẹp đặc biệt (giống Orangutan House ở Melaka), giá cao gấp 4 lần mấy mẫu thường nhưng mặc ko sợ đụng hàng.
Giữa station 2 này về Hotel Chillax, đi bộ dọc đường bờ biển theo lời anh chủ khách sạn là 20 phút, nhưng là với tốc độ bàn thờ của anh ấy, ba chúng tôi lê lếch tới 50 phút mới đến nơi, hôm sau đi Tricycle cho lành :))
Khách sạn thứ hai hướng ra biển như vầy, kiểu đang ngồi ăn sáng, mẹ nhắn tin kiu chụp mẹ coi cảnh, đưa điện thoại lên bấm đại một cái tách cũng ra được cảnh ngon lành cành đào.
Chuyện bên lề:
Nghe giọng trainer Ervie mọi nơi kể từ khi đặt chân xuống sân bay quốc tế Kalibo.
Xe chạy lề phải giống Vietnam. Nhưng các bảng thông báo, quảng cáo hai bên đường toàn tiếng Anh (slow down school zone, slow down sharp curve ahead, top up today, save more...).
Ổ điện 2 chấu dẹp giống y chang Vietnam nên khỏi lăn tăn. Mấy chế xài điện thoại mua ở Mã Lai như mình mới cần nhớ mang cục chuyển.
Toilet khách sạn hay công cộng đều ko có vòi xịt nước kế bên như Vietnam hay Mã Lai :))))
Hòn đảo không taxi, từ người địa phương tới khách du lịch di chuyển các nơi đều bắt Tricycle (xe ba bánh), giống Tuk tuk như ở Thái hay Cam (nhưng cách thiết kế thùng xe khác xíu), giống nhất ở chỗ tay lái lụa của các anh tài :)). Giá bình ổn, ko thấy bác tài nào nói thách hay phá giá chung nên ko trả giá đc, cứ đi cự ly bao nhiêu là đã có giá fixed như vậy, chịu thì lên xe. Dĩ nhiên local có giá khác, hehe.
Cầu vồng đôi lần đầu tiên được nhìn thấy.
Hoàng hôn ở Boracay đẹp xuất chúng, không uổng công lặn lội qua tới đây để ngắm chỉ vì đọc được thông tin đâu đó nói Boracay là một trong những nơi nên tới ngắm hoàng hôn ít nhất một lần trong đời.
Tour Island Hoping ở Boracay khác với các nơi mình từng đi (Thái, Mã, Indo) vì kéo dài hơn 6 tiếng, gồm luôn ăn trưa, tắm biển một lần và snorkeling hai lần (nhưng kính lặn ống thở ko cho mượn như các nơi khác, cho thuê 40 Piso (~21k vnđ) một cái).
Thăm đảo Laurel nằm về phía đông nam của đảo Boracay. Đảo Laurel này nhỏ và đc xây dựng thành một khu du lịch mạo hiểm tên Crystal Cove (phải tự mua vé riêng, tour ko bao) với hai hang động nước sâu mà muốn tham quan du khách phải tự bơi, không cung cấp áo phao.
Hình thức này thích lắm luôn, chưa đi xong chuyến này đã có ý định làm thêm chuyến nữa :)). Các rạng san hô đẹp nhìn mà mê mẩn, ngang ngửa Bali.
Tàu thuyền ở Phil cũng khác các nơi mình từng qua. Người ta gọi là Spider boat, vì hệ thống chân nhện 2 bên tàu nhằm giúp tàu vững chãi trong gió mưa bão bùng, phù hợp với đặc điểm thời thiết của Boracay nói riêng và Phil nói chung.
Mấy thánh sống ảo chắc chắn hài lòng với Boracay vì chụp ảnh xong ko cần chỉnh màu vẫn lung thị linh.
Nhiều khi thấy thiên nhiên ưu ái Philippines quá. Nghe ai đó nói một khi đã đi biển ở Phil rồi thì ko còn muốn đi biển nào ở Đông Nam Á nữa, quả thực vậy. Hẹn Phil lần tới ở một hòn đảo nào đó khác nhé!
Đừng quên chụp với biểu tượng của Boracay là Willy Rock. Có thể leo lên tận nơi vào chiều chiều, vì sáng trưa thủy triều lên thì chỗ này chỉ còn một nửa nổi, còn lại ngập trong nước biển.
Ăn uống:
Đặc sản của Philippines thì rất nhiều chế biến từ các loại thịt khác nhau và món nào cũng ngon, như là mình được ăn Lechon Kawali, Abodo, Sisig, rồi tráng miệng ngọt ngào Halo-Halo, Mango Ice cream. Andok's và Inasal là hai hàng ăn ở các food court và D'mall nên thử, vì ngon, nhiều và giá phải chăng.
Nhà hàng Pig Out là chỗ mình thấy ăn ngon mà phục vụ cũng thân thiện.
Lechon Kawali
Hàu sống.
Pork Sisig ở Inasal.
Gà nướng ở Andok's.
Cơm tôm chiên sốt tỏi ở nhà hàng Infinity.
Cá Hồi.
Kem xoài.
Halo - Halo món tráng miệng đặc sản.
Pizza ăn chỗ nào ở Boracay (có thể là dân Philippines giỏi làm đồ Tây) cũng ngon hết.
Không hiểu sao uống coca trong chai thủy tinh thấy ngon hơn lon hẳn.
Bia San Miguel của Philippines có loại light vị chanh chỉ 3% cồn cho những ai ko uống đc bia 5% như mình.
Quán Acoustic dọc bờ biển tên Bom Bom Bar là nơi mình thích hơn hết, giá nước ok, nhạc hay, được yêu cầu và được lên hát góp vui luôn. Đối diện quán này có dịch vụ massage full body với lotion và muối biển (nhưng hôm đó đang cháy nắng nên chỉ dùng lotion) rất thư giãn, chỉ 350 Piso (~175k vnđ) đã gồm tip.
Các quầy thắt tóc với các hình mẫu trưng ra phía trước, vài cái ghế là đủ để hành nghề rồi haha.
Trò chơi thể thao:
Ngày cuối tụi mình dành cho các hoạt động thể thao và thư dãn trên biển. Như Parasail, Banana boat, Sailing boat,... Như mình đã đề cập, hiện tháng 8 không phải mùa du lịch ở Boracay mà là mùa mưa bão nên tất cả dịch vụ từ máy bay, khách sạn, tour island hoping, các trò chơi trên biển đều có giá rẻ hơn bao giờ hết (do chính một bạn local xác nhận), thí dụ như trò Parasail mình chơi chỉ 1000 Piso một người thay vì mùa cao điểm là 1800 Piso. Cảm giác trên cao gần hai chục thước so với mặt biển vừa sợ vừa đã, như đang bay vậy. Mọi người nên thử ít nhất một lần, ko hối tiếc đâu. Sailing boat dành cho ai thích thư giãn, nhẹ nhàng lênh đênh ngắm cảnh, hít thở gió biển, dù bị nước tạt ướt người. Mỗi trò có một cái thú vị riêng mà phải chơi mới cảm nhận hết được.
Túm lại, đi Boracay mùa này ngoài hành lý, bạn cần sự may mắn nữa, như tụi mình toàn được nắng đẹppp... âu cũng là có duyên!
philippinesboracayboracay
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.