Sáng nay đọc được một bài báo với tiêu đề “Vì sao giới trẻ kiếm nhiều tiền nhưng vẫn “cháy túi” ?
Thiệt tình mình không thể hiểu được bây giờ mọi người đánh giá sự giàu có kèm sự thành công là gì nữa, phải chăng lấy thước đo tiền bạc, nhà cửa, vị trí công ty cao để đánh giá ư?
Sáng nay đọc được một bài báo với tiêu đề “Vì sao giới trẻ kiếm nhiều tiền nhưng vẫn “cháy túi” ?
Thiệt tình mình không thể hiểu được bây giờ mọi người đánh giá sự giàu có kèm sự thành công là gì nữa, phải chăng lấy thước đo tiền bạc, nhà cửa, vị trí công ty cao để đánh giá ư?
Nếu đúng vậy thì mình xin cười nhẹ 1 cái để thể hiện góc nhìn đối lập của mình về chuyện này vì quan điểm của mỗi người về cuộc sống là khác nhau nhưng bạn lạp chụp mũ đưa 1 quan điểm và góc nhìn cũ rích để áp cho 1 cuộc sống của người khác.
Ở Mỹ hay một số nước phát triển khác họ được giáo dục và dạy về cách quản lý tài chính từ nhỏ nhưng họ cũng chẳng có tiền tiết kiệm là mấy bởi vì thế hệ trẻ bây giờ chịu ảnh hưởng và xây dựng nên nền kinh tế, xã hội chung chứ không phải chính ai khác...
Vd: bạn làm được 10đ nhưng bạn lại không tiêu hết 10 đồng chỉ tiêu hết 7đ thôi thì vô hình chung xã hội mất đi sự cân bằng giữa cung và cầu.. vĩ mô thì khó hiểu vậy nhưng nôm na là bạn không tiêu xài thì lấy đâu người sản xuất và công việc cho xã hội.....đồng nghĩ xã hội ko phát triển được...
Quan trọng tiêu sao cho khoa học tiêu sao cho đáng với sức lao đồng mà bạn bỏ ra thôi. Quay trở lại cái tiêu đề bài báo mà khiến mình viết nên những dòng này, tác giả họ quy chụp cái mũ là giới trẻ không chịu tiết kiệm mà lại dành để đi du lịch hết,ko mua nhà mua cửa lấy vợ sinh con....... rồi kêu đó là lối sống hưởng thụ tiêu sài.. vãi cả tiến sĩ tâm lý.
Thiệt tình giống hệt với suy nghĩ họ hàng mình ở quê toàn thích mình đóng cửa công ty để đi xin việc để sau này có lương hưu ấy...trong khi đó làm thằng đi trả lương đóng bảo hiểm cho người khác không oách xà bách hơn sao..
Cuộc sống ngày càng phát triển khiến đồng nghĩa với càng có nhiều áp lực kèm theo là lượng kiến thức càng lớn mà chúng ta chỉ là hạt cát trên sa mạc thôi. Phải bơi đi thật xa đến những nơi mà miền kiến thức của mình còn đang là những dấu hỏi chấm để cóp nhặt từng mặt vụn trong hình hài vô chi đó..Rồi đến ngày nào đó bạn sẽ đem những hình hài đó để ngồi viết lại chia sẻ cho người sau hay đơn giản hơn cho những đứa mà nó gọi mình là cha là mẹ rằng.. Ba đã từng đến nơi này ở đó có cái này cái kia.. vẽ nên trong đầu nó được hình ảnh phía bên ngoài cánh cửa nhà thế giới kia là bao la rộng lớn thế nào...
“Không có chiếc máy ảnh nào tuyệt vời hơn đôi mắt, và không có cuộn phim nào sống động và chân thực như kí ức của chính ta. Ngay lúc này đây, tôi đang dùng cả hai thứ hoàn hảo đó để ghi lại khoảnh khắc này. Cuộc đời có những ngày buồn, có những ngày tẻ nhạt và cũng có những ngày tươi đẹp và thú vị như vậy đó, nên hãy tranh thủ tận hưởng những phút giây yêu đời mà những ngày đẹp trời mang lại nhé” – Tòn Said.
Thế nên các bạn cứ thoải mái đi khám phá tìm cho mình những chân trời mới đi chứ đừng mê mẩn trong chuyện đi tìm chìa khóa nhà hay chìa khóa xe mà bao nhiêu người khác đang mắc trong mớ luẩn quẩn đó nữa. Nếu còn thắc mắc tại sao thì tìm lại nguyên IKIGAI để xem sứ mệnh cuộc đời mình là gì nhé.
Cứ đi rồi sẽ tới, tới sẽ lại đi tiếp ak....
Sài Gon 11.5.18 – 18 tuổi tươi xanh