Khu rừng chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm. Đâu đó xa xa bọn tôi chỉ có thể nhìn thấy được những đốm lửa leo lét hắt qua từ những lều trại khác (cách đó khá xa), ngồi trầm ngâm một lúc kể ra còn có thể nghe được, ngoài tiếng cười nói của những người ngoại quốc, là lời thì thầm của khu rừng.
Tiếng côn trùng, tiếng lá đung đưa tạo nên một bản giao hưởng đầy chất thiên nhiên mà trong cái không gian se se lạnh ấy thật tuyệt vời. Đêm ở rừng El Chico tối đến mức không có đám lửa trại thì có giơ tay trước mặt bạn cũng không thể thấy được gì, ấy vậy mà mới thấy được cả dải ngân hà rực rỡ núp sau những ngọn cây lá kim cao chót vót.
Đây là 4h chiều ở rừng, 8h thế nào thì tự hiểu nha
Khoảng tầm 9-10h, mệt và cũng có chút... sờ sợ vì bây giờ không còn tiếng cười nói của những trại khác, chúng tôi rủ nhau bỏ thêm củi vào đống than hồng đang cháy dở lần cuối rồi đi ngủ. Đi đây, đi đó cũng nhiều, nhưng phải thú thật là đấy mới là lần đầu tiên tôi ngủ trong lều giữa rừng (mọi khi toàn thuê cabin gỗ hoặc tìm nhà dân xin ngủ lại). Nhóm 4 gã trai, mỗi lều 2 gã, 2 cái lều trông ở ngoài vào thì bé tí vậy mà nằm 2 thằng còn thấy rộng.
Lúc dựng lều sơ suất không lót lá trước, bọn tôi phải lấy chăn ra lót để nằm cho đỡ lạnh, còn một cái chăn dày khác thì để đắp. Đây cũng là lần đầu tôi ngủ mà chân vẫn đi tất, mặc quần jean và đặc biệt là khoác 2-3 lớp áo trên người. Trang bị như vậy nhưng đến tầm 1-2h sáng, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái - mà theo người bạn chung lều kể lại - mê sảng... Trong tiềm thức lúc đó chỉ còn nhớ cái lạnh cắt da cắt thịt của núi rừng, 2 thằng nằm co ro áp lưng vào nhau, đắp chung chăn mà vẫn không làm sao cho ấm lên được, đống lửa nhỏ thì đã tắt ngấm từ lúc nào do sương rừng dày đặc buông xuống.
Lưu ý khi dựng lều nhớ lót cỏ, lá hoặc nếu bạn có mang theo bạt cách nhiệt thì càng tốt nhé!
5h sáng, tôi bừng tỉnh khi bị lay mạnh, mở mắt ra thì thấy ông bạn đang hốt hoảng đắp chăn kín người tôi và gọi dậy liên tục. Thì ra, tối hôm qua, trong lúc lạnh quá tôi đã lịm đi 1 lúc, miệng thì lẩm bẩm gì không ai hiểu được, hù hắn ta (và tự hù cả bản thân nữa) một trận ra trò.
Việc nhóm lửa trở nên cực kì khó khăn lúc tay bạn lạnh cóng còn củi thì ướt
6h sáng, mặt trời trải dài những tia nắng đầu ngày qua những tán cây dày đặc, sưởi ấm dần lên cái không khí lạnh lẽo đáng sợ của hôm qua. Tôi chồm dậy, chưa vội đánh răng rửa mặt, ôm ngay cái bật lửa đi nhóm bếp khi tay vẫn còn đang run lập cập. Bàn tay "chết rét" ấy ngồi hì hục hết 15 phút vẫn chưa nhóm được ngọn lửa nào, lúc này, ông anh tôi mới mò dậy vươn vai đầy khoan khoái "Mày làm gì đấy? Dậy sớm thế?" Thấy tay tôi run run, ông ý mới vừa cười vừa nói "Thôi đi lấy nước đi, tao nhóm bếp cho".
Y như rằng chỉ một lúc sau là bếp lửa đã nghi ngút khói, sẵn sàng để đun nước pha trà, pha cafe và quan trọng nhất là nấu mì. Còn nhớ lúc chuẩn bị đồ cắm trại, tôi than là mang theo mì ly làm gì cho lách cách, ăn đồ khô thôi cũng được. Bây giờ thì chính cái ly mì ấy là liều thuốc hồi sinh cho 3 thằng bọn tôi (ông anh tôi là người duy nhất mang túi ngủ đàng hoàng, ông ý cũng quá quen với việc đi cắm trại nơi rừng rú rồi).
Ăn sáng no nê, sưởi ấm áp xong, 4 thằng chúng tôi thu dọn đồ đạc để bắt đầu chuyển sang trại số thứ 2 (nghe đồn là đẹp hơn trại 1 nhiều). Chúng tôi hỏi người quản trại (lúc này cũng còn đang ngái ngủ) quanh đây có tiệm tạp hóa nào không, đặng còn mua bánh kẹo và thức ăn cho trưa hôm ấy. Anh ta chỉ tay về phía con đường nhựa: "Đi hết đường này là có tiệm tạp hóa, gần lắm".
Lên đến rừng núi rồi mà đường xá ở đây vẫn đẹp như vậy
Bốn thằng lại lên đường, lần này vác hết toàn bộ đồ đạc thong thả đi xuôi xuống con dốc đã được chỉ sẵn, không hề hay biết là con đường ấy nó dẫn thẳng xuống núi luôn. Sau 1 tiếng đi bộ rã rời, lại còn bị con chó của nhà nào đó quên xích rượt cho một đoạn dài, 4 thằng cũng lết đến được tiệm tạp hóa để mua bánh mì và vài chai nước ngọt. Ở đây, hỏi ra mới biết, chúng tôi đã đi bộ quay trở về đến tận rìa thành phố Pachuca.
Đi bộ xa thật, nhưng cảnh cũng bù lại phần nào những mệt mỏi ấy. Nếu như ngày hôm trước chúng tôi được tận mắt, tận tay sờ vào những tán lá cây, hoa đầy màu sắc của khu rừng này. Thì hôm nay, lúc này đây, trước mặt chúng tôi xuất hiện những dãy núi ẩn hiện ở những góc xa xăm của khu rừng, những thung lũng thưa thớt nhà cửa.
Vì đi xuống dốc nên được từ từ chiêm nghiệm cảnh đẹp từ trên cao xuống
Nói về khu vực nhà cửa phía rìa thành phố này cũng thú vị. Tuy đường đi đến đây được trải nhựa toàn bộ, nhưng đường vào làng được lát bằng những viên đá cuội to bằng nắm tay trẻ em. Nhà cửa lại thấp bé và có hơi hướng theo đúng kiểu Tây Ban Nha (Mexico từng là thuộc địa của vương quốc Tây Ban Nha cho đến tận năm 1821 cơ mà). Người dân ở đây có lẽ cũng ít khi nhìn thấy khách du lịch nước ngoài, hoặc chí ít là khách châu Á. Ban đầu họ còn khá e dè, nhưng sau hồi hỏi chuyện, biết được bọn tôi là người Việt, nhiều người tỏ ra thích thú lắm.
Những dãy nhà thấp và những con đường ốp đá cuội đẹp như tranh vẽ
Tạm biệt những người bản địa hiếu khách, chúng tôi lội bộ lại quãng đường vừa đi để bắt xe bus (thực chất là cái xe vans nhỏ thôi) để lên một khu vực cao hơn nữa để cắm trại. Và theo lời kể thì khu vực ấy có rừng, có núi, có vực và có cả hồ nước xanh ngắt nữa!
{( data[0]?._source?.title || '' )}
{( (data[0]?._source?.province?.title && `${data[0]?._source?.province?.title} - `) || '' )} {( data[0]?._source?.country?.title || '' )}
Kinh nghiệm du lịch {( data[0]?._source?.title || '' )}
{( (data[0]?._source?.province?.title && `${data[0]?._source?.province?.title} - `) || '' )} {( data[0]?._source?.country?.title || '' )}
Bạn đã đăng ký tài khoản thành công. Gody.vn sẽ cập nhật thông tin mới nhất tới bạn qua email {( email )}.
Tạo tài khoản để có thể nhận ngay các ưu đãi hấp dẫn dành cho thành viên đến từ các đối tác của Gody.vn dành cho cộng đồng.