Thèm cái lạnh khí trời giữa một chiều lập đông trên phố núi - Đà Lạt!
Chuỗi ngày mệt mỏi cứ thi nhau kéo đến trong cuộc đời. Đã là lần thứ n muốn được lãng quên mọi thứ trong sự lười biếng tột cùng. Vội vàng và ồn ã, hỗn tạp lẫn bon chen, nhìn dòng người lướt qua nhau rất vội, thoáng chút chạnh lòng, lại mong tìm về phố núi. Tìm về nơi chốn bình yên giữa một màu buồn tênh, lạnh lẽo!
Những ngày như vậy, tôi lại nhớ Đà Lạt da diết. Nhớ cái phố núi thênh thang và chút gió mùa se lạnh đến tê lòng. Giữa đất trời mờ ảo hơi sương, cái lạnh cuối đông làm ửng hồng đôi gò má. Đêm đông, ngồi giữa cao nguyên hóng gió. Hít một hơi thật sâu để khí trời tràn đầy lòng ngực. Lặng nhìn mọi thứ bình dị trôi ngang. Quên hẳn đi thế giới với đầy rẫy nhọc nhằn, mệt mỏi. Cũng chẳng thèm nhìn đến màn hình điện thoại. Thế giới ngoài kia, dẹp tạm sang đi! Bớt chút chạnh lòng, bớt chút chênh vênh, ôm ấp cái khí lạnh như chút hy vọng làm tươi mới mọi điều.
Hôm nay chỉ có em với khí trời Đà Lạt!
bài viết cảm xúc ghê , nhưng mà con cún dễ thương quá