Nằm nghe sóng vỗ từng lớp xa. Bọt tràn theo từng làn gió đưa....
Biển rộng đất trời chỉ có ta.
Ngay bây giờ, lúc mình đang type bài viết này, mình thèm được đi đâu đó, mình nhớ khoảng thời gian chỉ vừa cách đây ít hôm thôi, khoảng thời gian mà mình lẩn trốn sự xô bồ của thành phố này.
Đi một bước bạn có thể chụp được 100 kiểu ảnh
Những ngày đầu tháng 9, gió thổi nhẹ nhàng trên đầu những con sóng nhỏ, mình nằm ườn ra bãi cát trắng mịn, nhắm nhìn mây trời trong veo.
Điểm đến lần này của mình là Phú Quốc, nhưng lần trở lại này mình hào hứng hơn bất kỳ lần nào khác bởi vì mình tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ tại JW Marriott Phu Quoc Emerald Bay, một điểm đến vẫn đang thu hút của không ít bạn trẻ mê dịch chuyển như mình.
Vừa đặt chân đến resort, mình thẫn thờ một hồi lâu vì mình không tin được rằng kiến trúc ở nơi này đẹp rất nhiều lần so với trên hình mà mình đã thấy trước đó, chỉ ước mong sao sau những điều đẹp đẽ như thế này sẽ đi cùng mình đến hết cuộc hành trình.
Lòng mình hầu như đã gác lại hết những vướng bận, tạm quên đi những muộn phiền, tạm cất lại áp lực của công việc để có thể tận hưởng tối đa khoảng thời gian được sống chậm ít hôm.
Có thể nói, mỗi ngày trôi qua ở JW Marriott Phu Quoc Emerald Bay là mỗi ngày mình cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan một cách đúng nghĩa.
Sáng thức dậy bạn sẽ thấy những điều tươi đẹp nhất
Điều mình nhớ nhất khi ở đây đó là khoảnh khắc mình nằm trên bãi cát, hít thở từ từ bầu không khí bình yên, nhắm mắt và cảm nhận tiếng hát của gió, tiếng ca của biển. Mình mân mê từng trang sách yêu thích, càng đọc càng thấy hay, ước gì lúc nào cũng được thứ thái đến vậy.
Trở về Sài Gòn, tiếp tục lao vào cuộc sống "cơm áo gạo tiền" và lần này mình lại có thêm động lực, để một ngày nào đó mình lại được đi, đi đến những nơi đẹp đẽ và đầy ấp bình yên.
Chiều dần trôi, việc vẫn còn dang dở...