Lần này ra Bắc tôi lại ghé Mai Châu. Tôi đến nơi này lần đầu tiên vào gần chục năm trước. Bỡ ngỡ, sửng sờ trước một Mai Châu yên bình xinh đẹp.
Lần này ra Bắc tôi lại ghé Mai Châu. Tôi đến nơi này lần đầu tiên vào gần chục năm trước. Bỡ ngỡ, sửng sờ trước một Mai Châu yên bình xinh đẹp.
Mai Châu có thể không có gì hấp dẫn trong mắt người trẻ, nhưng ở Mai Châu là có một vẻ đẹp dung dị, đơn giản mà quyến rũ. Xanh ngắt, màu xanh của lúa đang trổ đòng nõn nà dưới kia, màu xanh của những đồng mía đang vươn đọt, màu xanh của những ngọn đồi chập chùng xa xa dưới áng mây chiều bàng bạc, màu xanh của những bụi tre vườn chuối đang e ấp bên những ngôi nhà sàn ở phía xa xa. Mọi thứ bình dị, đơn giản thế mà quyến rũ với tôi đến lạ. Quyến rũ lắm bởi những ngôi nhà sàn be bé ven con dốc, tôi lái chiếc xe mink đời cũ của chủ nhà chạy hết từ bản này sang bản khác để nhấm nháp từ hương thơm ngọt cỏ hay nhưng chiếc gió rì rào bay qua, bởi những nụ cười thật đáng yêu của đám trẻ nít ở bản nhỏ bên kia cánh đồng đang nô đùa ríu rí hay cảnh bác nông dân đi xin lửa về nhóm bếp giữa con đường làng nho nhỏ xinh xinh tưởng như chỉ còn lại trong truyện cổ tích hay những lúc ngồi thừ ra đó mà ngắm đồng lúa, giàn mướp, luống rau, đàn vịt... bên mái nhà nhà sàn đang miên màn làn khói bếp.. đàn trâu tung tăng về chuồng....
Nắng chiều nhạt dần ở phía chập chùng núi, tôi phải rời Mai Châu để về thành phố sau bữa cơm thật ngon với cá suối, su su luộc, gà vườn thường thức cơm lam với đôi chém rượu nhạt của chú chủ nhà người Thái no muốn bể bụng. Chỉ vậy thôi cũng đã đủ làm tôi phải lòng và nghĩ nghĩ mình sẽ quay lại vào một ngày nào đó vậy mà chủ nhà còn tặng tôi đôi chút quà quê với con gà chút rau vườn và không lấy tiền ăn ở khiến tôi lưu luyến không muốn dời xa nơi này... bởi Mai Châu dễ thương đến vậy mà làm sao có thể không ghé thăm?