Blog Where the wind never ends

Where the wind never ends

avatar
Lưu Hương Ly dot Thứ 5, 12/09/2019
Theo dõi Gody.vn trên Google news
Vũng Tàu không phải nơi có bãi biển đẹp nhất hay xanh nhất nhưng thành phố Vũng Tàu thực sự xinh đẹp và đáng sống. Trong những nơi tớ đi qua, Vũng Tàu là nơi cho tớ cảm giác ấm áp nhất vì ở đây có những người thân, yêu thương tớ bằng cả trái tim❤
vũng tầu

Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.

Viết blog ngay
Đã cập nhật vào ngày 6/01/2023
Love
4 Bình luận
avatar
Lưu Hương Ly
0 Quốc gia
17 Tỉnh thành
1 Người theo dõi
0 Đang theo dõi
icon Theo dõi
Kiếm tiền cùng Gody icon My Travel Map
Bình luận
*Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để bình luận và chia sẻ nhanh hơn
avatar
Vũ Bảo đi nhiều ha
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Nhi Nhí Nhảnh thíc thật ý
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Huy Le Chỗ cái hẻm hướng ra biển đó đi sao tới đc vạy bạn!?
Trả lời
Chia sẻ
avatar
Hạ Ái cái hẻm chụp đông ko b?
Trả lời
Chia sẻ
Bài viết liên quan
Bài viết cùng tác giả
Hội An yên bình, xinh đẹp, nhỏ nhắn. Dạo bước trên con phố nhỏ cho tớ cảm giác như lạc vào một thế giới khác, cổ xưa và tĩnh lặng.
Quy Nhơn xinh đẹp và đáng sống tới mức tớ thật sự ước mong có một ngôi nhà ở nơi đây để sống khi về già.
Phú Yên mang đến cảm giác như chính cái tên, yên bình và nhẹ nhàng.
Năm 19 tuổi, tớ tiết kiệm tiền với mong muốn hè năm 20 tuổi có thể tới Đà Lạt, gặp một người rất quan trọng với tớ. Năm 20 tuổi, cuối cùng tớ cũng có thể tới Đà Lạt nhưng người năm ấy từng là động lực của tớ đã trở thành niềm mong nhớ một thời. Đà Lạt với tớ nắm giữ nhiều nỗi buồn hơn niềm vui. Những ngày tớ ở Đà Lạt, trời cứ mưa mãi, gió lạnh từng cơn. Có những nơi mãi chưa thể tới, có những người mãi không kịp gặp nữa...
Từ lâu trước đây, tớ đã có một cảm tình đặc biệt với Sài Gòn, với một suy nghĩ kỳ quái là trong tương lai sẽ có một tình yêu xa với một ai đó sống ở đây. Haha, J4F, thực lòng tớ yêu Sài Gòn, yêu sự nhộn nhịp, phóng khoáng, yêu nắng vàng rạng rỡ, yêu cơn mưa rào bất chợt, yêu phố xá, yêu cả giọng nói của những người tớ không quen. See you again, my Sai Gon.
Năm 18 tuổi, tớ kiên quyết dành tất cả nguyện vọng trong hồ sơ xét tuyển Đại học cho Hà Nội. Đến bây giờ tớ vẫn không hiểu sao ngày ấy bản thân mình lại quả quyết đến thế. Với tớ, Hà Nội không phải là nhà, cũng không phải nơi mà tớ dành tình yêu. Nhưng Hà Nội bây giờ đã bất đắc dĩ là ngôi nhà thứ hai của tớ. Có lẽ vì thế mà Hà Nội với tớ thân quen và đặc biệt hơn mọi nơi.
Chuyến đi xa đầu tiên, hai cô gái 19 tuổi đưa nhau đi băng băng trên chiếc xe máy, vừa đi vừa tìm đường, vượt cả gió mưa, lòng sợ hãi nhưng đầy niềm vui. Chuyến đi đơn giản đầu tiên đã đưa hai đứa đến với nhau để cùng nhau đi tiếp những chặng đường xa dài dài phía trước. Ninh Bình là nơi tớ tới nhiều nhất, cũng là nơi tớ thấy thân thuộc nhất trong những nơi đã qua.