Có lẽ chẳng có một quốc gia nào như Việt Nam, nơi hội tụ đầy đủ một tinh hoa của núi rừng, của biển bạc và của sự pha trộn văn hoá rất đặc trưng.
Hồi bé, khi xem mấy bộ phim cổ trang của HongKong, Trung Quốc, rồi Hàn, Nhật, tôi mê lắm. Cứ nghĩ có lẽ Việt Nam mình chẳng có gì thú vị cả, vì chẳng thấy một phim cổ trang nào, cũng chẳng thấy một điều gì gọi là đẹp như trong phim của mấy nước kia cả.
Thế nhưng lớn lên, khi chọn du lịch, sau những lần đi và trải nghiệm, tôi nhận ra Việt Nam mình tươi đẹp tới nhường nào. Cả một thế giới như quy tụ vào một đất nước vỏn vẹn có hơn 330.000 km vuông đất.
Nhìn qua nước Trung Hoa rộng lớn, chẳng hiểu sao mà anh lớn này chỉ có 56 dân tộc anh em, trong khi chúng ta nhỏ bé lại có tới 54 dân tộc rồi. Từ đó có thể thấy, cái độ đa dạng văn hoá của chúng ta ở mức “đô thị” chứ không phải “nông thôn” thưa thớt nữa ???
Tôi có dịp đi qua Hàn Quốc, thật sự mà nói, quốc gia này làm du lịch rất tốt. Họ biết cân bằng giữa văn hoá truyền thống và sự phát triển của nhịp sống hiện đại. Điều đó khiến du lịch văn hoá của học phát triển. Còn chúng ta, chúng ta lại là một quốc gia giàu tài nguyên văn hoá tới mức khó tin. Đi từ bắc xuống nam, có vùng nào là không mang một nét văn hoá đặc trưng. Từ người Việt cho tới người Mường, người Thái hay người Hoa, mỗi một tiểu vùng lại có một nét độc đáo riêng có, một sắc thái không thể hoà tan được. Bên Trung Quốc có niềm tự hào lịch sử của họ 5000 năm, có bộ hoá thạch người Chu Khẩu Điếm, còn chúng ta, nhiều khi tôi thấy chúng ta hơi tự ti về nguồn cội của mình. Đừng! Vì chúng ta cũng có những dấu tích của sự sống loài người cách đây 800.000 năm, có nền văn hoá Hoà Bình rực rỡ mà được cho là khởi thuỷ của kỹ thuật trồng lúa nước, có trống đồng của văn hoá Đông Sơn được coi là tinh hoa của nhân loại.
Việt Nam chúng ta đẹp lắm, có rừng “vàng” nơi vô vàn sản vật quý hiếm, có biển xanh với những vịnh biển, bãi biển được cho là đẹp nhất hành tinh như Lăng Cô, Nha Trang,...có những di sản đại diện cho nhân loại như Tín ngưỡng thờ cúng Hùng Vương, Quần thể di tích cố đô Huế, phố cổ Hội An hay Đờn ca tài tử Nam Bộ,...
“Đi để trở về” là khẩu hiệu của tôi, cũng là mong muốn của tôi dành cho các bạn. Nếu có thể, hãy đi thật xa, vì có đi xa thì mới hiểu ra ý nghĩa của câu nói “không đâu như ở nhà”. Chỉ có quê mình mới cho mình một cảm giác bình yên như vậy! Chỉ có quê mình mới có thịt mỡ dưa hành, có bánh Chưng, bánh Téc ngày Tết nguyên đán, mới có câu hò điệu lý những ngày nông nhàn, mới có đoàn lô tô đi rao hát hay ngày Ông công Ông Táo về trời.
Đi xa rồi, nhiều khi thèm nghe được cả tiếng quảng cáo phim truyền hình trên VTV nữa cơ. Tới mỗi độ Tết âm lịch, thèm cả chương trình Táo Quân mà hằng năm vẫn chiếu lúc 20h tối ngày 30 Tết.
Tôi yêu quê hương tôi, hai tiếng Việt Nam thân thương ❤️
Vịnh Xuân ĐàiChùa Phổ MinhCao nguyên Mộc ChâuChợ Bến Thành
Hãy mạnh dạn Viết blog chia sẻ trải nghiệm về chuyến đi, chia sẻ những hình ảnh được ghi lại trên những chặng hành trình. Đơn giản và dễ dàng nhưng lại giúp cho rất nhiều người sắp đi du lịch.
"Mai Anh Đào giống như một thiếu nữ của trường nữ sinh Bùi Thị Xuân tung bay trong tà áo dài tinh khôi sau một thời gian nghỉ đông giá lạnh, tô điểm cho vẻ đẹp của thành phố ngàn hoa trên miền Thượng này" - theo Nguyễn Thái Hai.