Lý Sơn không có những bãi biển dài cát trắng hay những hàng dừa ngả bóng, mà chỉ có đá đen nham thạch rải rác khắp nơi do miệng núi lửa phun trào từ hàng triệu năm trước...
Lúc lên xe Chín Nghĩa đi Quảng Ngãi, trong đầu tôi vẫn chưa hình dung được mảnh đất miền Trung nắng gió ra sao. Và rồi Lý Sơn đón tôi bằng một cơn mưa sau hơn một giờ đi tàu cao tốc từ Cảng Sa Kỳ do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới gần bờ, điều tôi chẳng hề muốn chút nào. Nhưng không sao, ăn chơi thì sợ gì mưa rơi!
Trên đảo xe lam đưa khách rất nhiều, sẵn sàng chở tôi đi thăm tất tần tật những điểm du lịch với chi phí rẻ bất ngờ.
Phải nói là Lý Sơn đẹp, đẹp một cách rất khác so với những gì tôi đã từng nghĩ đến. Lý Sơn không có những bãi biển dài cát trắng hay những hàng dừa ngả bóng, mà chỉ có đá đen nham thạch rải rác khắp nơi do miệng núi lửa phun trào từ hàng triệu năm trước, hình thành những cảnh quan tuyệt đẹp mà tôi nghĩ chỉ có ở trời Tây.
Về khoản ăn uống quả là tuyệt vời ông mặt trời, hải sản trên đảo vô cùng rẻ và ngon ngọt hết chỗ chê. Toàn là những món mới lạ mà tôi mới được nghe và thử lần đầu như: tôm rạn, cua huỳnh đế, ốc mặt trăng, v.v...
Do áp thấp nhiệt đới đã mạnh dần lên thành bão nên không thể đi canô ra đảo Bé ngắm rạn san hô như trong lịch trình, trong lòng tôi cũng hơi tiếc một chút. Không phải Lý Sơn không có gì thiếu sót nhưng tôi vẫn hài lòng với những gì mình đã trải nghiệm.
Tạm biệt Lý Sơn, tạm biệt những cánh đồng tỏi, đỉnh núi lửa kỳ vĩ, tạm biệt những người dân địa phương với giọng nói miền Trung chữ nghe được chữ không và cả những người bạn tứ xứ mới quen trong khách sạn. Gom vài bộ quần áo nhàu nát, tôi vội vã nhét vội vào balô rồi nhanh chóng cầm điện thoại bấm số đặt xe về Sài Gòn để tránh cơn bão đang dần kéo đến.