"Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép giày, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng, bụi mù tung
Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ là giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà..."
Giang Hồ - Phạm Hữu Quang
"Không để ai bị quên và không để cái gì bị lãng quên"
Sau chuyến đi đặc biệt này, mình mới thấm câu nói bà nội thường trả lời mình mỗi khi nghe một phép so sánh giữa "Ta và Họ":
Đất nước họ làm gì có chiến tranh đâu... mình khổ lắm!
"Vùng đất Ninh Bình xưa là kinh đô của Việt Nam giai đoạn 968 - 1010 với 3 triều đại Đinh, Tiền Lê, Tiền Lý và cũng là địa bàn quan trọng về quân sự qua các thời kỳ lịch sử." - wikipedia