Hỏi đáp KỲ BÍ NGÔI NHÀ MA TẠI ĐÈO PREN ĐÀ LẠT
Dịch vụ làm mới & làm lại hộ chiếu

Dịch vụ làm mới & làm lại hộ chiếu

Dịch vụ làm mới & làm lại hộ chiếu
Bảo hiểm du lịch trong nước & nước ngoài

Bảo hiểm du lịch trong nước & nước ngoài

Bảo hiểm du lịch trong nước & nước ngoài
Dịch vụ visa

Dịch vụ visa

Dịch vụ visa
Đặt phòng khách sạn giá rẻ, combo du lịch giá tốt

Đặt phòng khách sạn giá rẻ, combo du lịch giá tốt

Đặt phòng khách sạn giá rẻ, combo du lịch giá tốt
Tìm kiếm, so sánh & đặt mua vé máy bay giá rẻ

Tìm kiếm, so sánh & đặt mua vé máy bay giá rẻ

Tìm kiếm, so sánh & đặt mua vé máy bay giá rẻ
Đặt mua vé tham quan, vé vui chơi giải trí, vé xem show, vé đi lại

Đặt mua vé tham quan, vé vui chơi giải trí, vé xem show, vé đi lại

Đặt mua vé tham quan, vé vui chơi giải trí, vé xem show, vé đi lại
avatar
Xuân Mai 1 quốc gia | 0 tỉnh thành

KỲ BÍ NGÔI NHÀ MA TẠI ĐÈO PREN ĐÀ LẠT

[Mình từ Hà Nội bơi vô đây, nghe nói đây là đặc sản của Đà Lạt nên có ghé thăm ... Về cái viết bài review cho 500 ae ngay ạ. Hi vọng hữu ích cho những ai muốn khám phá]

===============
Taxi dừng tại đèo Pren - nơi nổi tiếng với những câu chuyện kỳ quái về ngôi biệt thự ma tại Đà Lạt.

Người lái taxi nở một nụ cười có hơi chút ma mị: "2 đứa lên chơi vui vẻ nhé" !!! ... Nói rồi ông lái xe đi vun vút, chốc lát đã khuất sau rặng thông xanh rì rồi mất hút. Anh quay sang hỏi tôi:
- Cho em suy nghĩ lại lần cuối, có dám lên không?
- Em khẳng định lại lần nữa "Có"! Chơi tới luôn :D
- Dạo này to gan gớm, trước kia nể nhất em phòng kí túc ở 8 người mà em nhát chết, đêm nào cũng vác gối sang giường bên cạnh xin ngủ cùng :))))))))))
- Xưa thôi, bây giờ em khác rồi ;)

Thế rồi chúng tôi bắt đầu vào thăm ngôi biệt thự được sơn trắng toát trước mặt, từ mặt đường vào ngôi biệt thự chừng 100m, đường đổ bê tông khá rông và dễ đi. 2 Bên là hàng thông cao lớn, cổ kính, đúng hơn là cả quả đồi xung quanh ngôi nhà đều là hàng thông cao lớn cổ kính này. Hôm nay trời không có nắng, Đà Lạt vẫn âm u, lạnh lẽo kỉ lục như vậy, gió hôm nay cũng khá lớn. Chúng tôi đi được chừng 70m, sắp tới sân biệt thự thì một cơn gió lạnh buốt cũng kịp tạt qua, gió núi hú lên một hồi khá dài đem theo hơi lạnh của làn sương chưa kịp tan khiến tôi bắt đầu thấy nổi da gà. Chưa biết nơi này có gì nhưng những đồn thổi kì bí cộng với không khí ảm đạm, âm u và làn gió lạnh vừa tạt qua làm tôi cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh hơn, toàn thân lâng lâng một cảm giác khó tả. Thực ra thì tôi vẫn nhát chết như vậy nhưng được cái to còi hơn xưa, hơn nữa có cái bóng dáng cao lớn, vững trãi của anh đi bên cạnh nên tôi cũng yên tâm mà bước tiếp.

Chúng tôi mạnh dạn bước vào trong sân ngôi biệt thự, dưới mái hiên tầng 1 có một ban thờ, trên đó đặt một tượng phật bà, mùi khói hương nghi ngút làm tôi cảm thấy có phần ấm áp hơn chút chút. Nhìn qua ngôi nhà được sơn màu trắng khá mới, hình như mới được tân trang lại thì phải, hơi khác so với tưởng tượng của tôi về một ngôi biệt thự cũ kĩ đầy rêu mốc bám trên tường.. Tôi định giơ máy ảnh lên chụp thì anh kịp ngăn tôi lại:

- "Thôi những nơi này em đừng chụp, linh thiêng lắm ... Cẩn thận người ta theo về Hà Nội đấy".
Câu nói của anh làm tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đơ toàn tập nhưng vẫn kịp nhéo anh một cái vì tội dám dọa tôi. Anh suýt xoa rồi trấn tĩnh tôi, anh tiếp tục chỉ cho tôi phía bên trái ngôi nhà có cầu thang đi lên, hỏi tôi thêm 1 lần nữa:
- Em có chắc chắn muốn lên đó không?
- Có! Sống chết gì cũng lên, lên xem có gì về còn viết :D. Tôi cười một nụ cười méo mó!

Anh kéo tôi lên phía cầu thang bên trái lên tầng 2, từ cầu thang bước vào hành lang một đoạn khá sâu là tới sảnh chính của tầng 2. 2 Bên hành lang đều có phòng ở, khá cũ kĩ, tôi để ý thấy có một phòng còn kê 1 chiếc giường đã mục nát ở đó, căn phòng này chắc đã lâu không có ai ở. Không khí trong hành lang âm u lại tối tăm, gió từ phía cầu thang lùa vào lạnh toát bỗng chốc lại hú lên 1 hồi rùng rợn. Tôi có rúm người lại vì lạnh, không chỉ lạnh vì cơn gió vừa tạt qua mà còn lạnh vì cảm giác toàn thân đang lâng lâng như sắp mất kiểm soát vì sợ, tôi vẫn cố gắng bước tiếp, cái gì càng sợ thì lại càng làm tôi tò mò hơn! Anh vẫn đi trước dẫn đường, thi thoảng ngoái lại nhìn xem tôi có còn ổn không, 4 mắt nhìn nhau tôi lại cười méo mó ngầm báo với anh rằng tôi vẫn ổn.

Bước qua hành lang đó chúng tôi đã tới sảnh tầng 2. Ơn giời! sống rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm khi ở sảnh không khí thoáng đãng, có một chiếc cửa lớn đón ánh sáng đầy ắp căn phòng, phía ngoài ban công khá rộng và cũng có đặt một ban thờ, lại mùi hương khói nghi ngút làm tôi thấy ấm hơn. Tôi chợt khựng lại, hình như nhớ ra điều gì đó: "Ai đã thắp hương ở đây? Mùi hương khói còn nghi ngút thế kia chắc hẳn cũng mới thắp"? - Tôi hỏi anh!
- Anh nghĩ là chắc cũng phải có người trông coi ở đây, chắc là họ mới thắp thôi.

Chúng tôi đi xem tiếp, phía bên kia sảnh còn có 1 phòng khá rộng nữa, chúng tôi bước vào trong. Tôi giật bắn mình khi nhìn sang phía tay phải, một hình dạng kì dị trong chiếc gương ngay cạnh tôi. Tôi lắp bắp không nói lên lời ...
- " Anh ... anh ... ai ... đây???? Sao ... sao ... sao ma lại xấu thế này?". Mặt tôi gần như tái đi!

Anh nhanh chóng chạy lại phía tôi, trong gương lại xuất hiện thêm một hình dạng kì dị nữa nhưng nhìn quen quen. Lúc này anh mới bật cười:
- "Em chứ ai vào đây ... vừa có thêm anh nữa đó ... Mà, ma không xấu thì ai xấu nữa". :))))))))))))))))))))))))))
OMG! Tôi nhìn kĩ lại một lúc thì đúng là 2 chúng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy mình kì dị như vậy. Trong gương, chân tôi nhỏ xíu, ngắn cũn cỡn, người được kéo dài ngoằng, uốn éo, mặt đúng bằng cái mâm, nhăn nhúm, mắt trố lồi, to đùng, miệng ngoác đến mang tai :(. Đúng là ở đây thấy cái gì cũng kì dị, không biết ai đã đặt chiếc gương này ở đây, ngay cửa ra vào để hù dọa một đứa nhát chết như tôi. Ban đầu tôi tưởng có oan hồn nào hiện về đứng bên cửa cạnh tôi chứ :(.

Chúng tôi tiếp tục men theo cầu thang bên trái lên tầng 3. Tầng 3, kết cấu, kiến trúc không khác so với tầng 2 là mấy, chúng tôi tiến vào hành lang, 2 bên đều có phòng ở nhưng đều trống không, tối tăm và ảm đạm. Tôi mải mê quan sát 2 bên cho đến khi trước mặt xuất hiện một vật gì đó ... tôi vừa kịp nhận ra thì thét lên rồi ngồi thụp xuống, chân không nhấc nổi, ôm mặt chỉ trực khóc mà không thành tiếng, có cảm giác toàn thân đang đông cứng lại đến nghẹt thở. Anh đi trước tôi mấy bước chân, thấy vậy anh vội vàng tiến lại chỗ tôi, ngồi xuống cạnh tôi lo lắng hỏi tôi có chuyện gì. Tôi vẫn chưa ngẩng đc mặt lên, anh kéo tay tôi ra:
- Trời! mặt nóng bừng rồi này ... sao mặt lại tái mét thế kia? Em vừa gặp cái gì nói anh nghe coi nào nhóc.
Mãi hồi lâu tôi mới lắp bắp nói được với anh:
- Em ... em vừa nhìn thấy có cái tay người giơ ra trước mặt em :(.

Nhìn theo hướng tay tôi chỉ, anh đứng dậy nhìn xung quanh, hình như anh đang với cái gì trên cao ấy. Trong chốc lát anh quay lại chỗ tôi ngồi:
- Em nhìn xem đây là cái gì?
Tôi ngẩng lên thấy anh đang cười híp mắt, trên tay cầm một chiếc găng tay cao su không biết ái treo ở đó. Vậy mà ... tôi cứ tưởng ... tay người. Anh lại cười khoái trái xoa xoa đầu tôi:
- Đúng là bánh bèo mà, có đôi găng tay mà đã sợ chết khiếp rồi :))))))))

Tôi trấn tĩnh trở lại, chúng tôi tiếp tục bước tới sảnh tầng 3, trên này gió mạnh quá chừng. Bỗng có tiếng Cộp ... cộp ... cộp từ cầu thang bên phải, hình như đang có người đi từ trên gác thượng xuống thì phải. Tôi bắt đầu hồi hộp trở lại, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi sán lại gần anh, bấu lấy cánh tay anh cho khỏi sợ, bây giờ thì không còn "Sĩ" được như ban nãy nữa, chắc tôi sắp tè cả ra quần rồi ...

Chúng tôi trân trân nhìn lên cầu thang bên phải ... cộp ... cộp ... cộp bóng người bắt đầu hiện ra ... Một người ... 2 người ... 3 người ... 4 người ... Họ bước xuống sảnh, nhìn chúng tôi rồi cười tươi rói:
- 2 Bạn tham quan hết ngôi nhà chưa?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra họ cũng là khách tham quan giống chúng tôi, họ đến trước và ở trên sân thượng khá lâu mà tôi không biết. Chúng tôi tiếp tục sang phòng đối diện bên kia sảnh, thấy có tiếng người xì xầm chúng tôi vẫn tiếp tục bước vào. Phía trong phòng này có vẻ ấm cúng hơn, tôi thấy có 1 chiếc giường và có chăn đệm ở đây, nhìn vào phía trong có 1 bàn uống nước và 2 người phụ nữ đang ngồi trò chuyện. Thấy chúng tôi, 1 người phụ nữ lên tiếng:
- Các cháu tới đây đã ra miếu thắp hương chưa?
- Dạ chưa ạ? Miếu ở đâu vậy cô?
- Cháu men theo cầu thang bên phải xuống tầng 1 rồi sẽ trái là có cái miếu ở đó, ở đây không bắt buộc nhưng các cháu cứ thắp lấy nén nhang cầu siêu cho người ta.
- Dạ!
- Nếu cháu muốn nghe chuyện về căn biệt thự này thì lát thắp hương xong lên cô sẽ kể cho nghe.

Tôi chỉ chờ có vậy, nhất định sẽ lên đây gặp cô để nghe cô kể về ngôi nhà này cho thỏa trí tò mò. Chúng tôi theo lời cô dặn, men theo cầu thang bên phải đi xuống sân, rẽ sang trái có cái đường bê tông nhỏ nhỏ, đi chừng 20m đã tới một chiếc miếu nhỏ nằm ngay dưới gốc cây thông già. Trong miếu bài trí đơn giản, có mấy pho tượng chúa hay phật gì đó tôi không thể biết hết. Chúng tôi thắp nhang rồi cầu khấn cho các vong hồn ở đây được yên nghỉ, mùi hương lại nghi ngút, nhưng mùi lại không giống như hương bình thường tôi vẫn ngửi thấy, mùi hương ở trong miếu có một đặc trưng riêng, rất lạ nhưng lại hơi ngai ngái mùi xà phòng rất quen. Thắp hương xong tôi mới để ý, ngay cạnh miếu còn có một ngôi mộ nhỏ xíu, trên mộ xếp đầy đồ chơi và ô tô nhựa, hình như đây là mộ của một đứa bé trai, trên bia có ghi tên và ngày mất (Tôi xin giấu tên ở đây nhé).

Thắp hương xong tôi giục anh quay lại tầng 3 để nghe cô kể chuyện về ngôi nhà này, tôi đã nghe đồn nhiều điều ma quái về nơi này nhưng chưa có một câu chuyện nào cụ thể hết, chính bởi vậy mà hôm nay nhất định phải được nghe kể tường tận. Chúng tôi nhanh chóng quay trở lại căn phòng có 2 người phụ nữ ban nãy, 2 cô vẫn ngồi đó uống nước trà, thấy chúng tôi vào cô cũng rót 2 tách trà mời chúng tôi:
- Cô là cô Đồng H (Xin giấu tên nhé), Cô được giao nhiệm vụ ở đây trông coi căn biệt thự này cũng mấy năm nay rồi. Các cháu biết gì về ngôi nhà này rồi?
- Dạ cháu chưa biết gì, cháu chỉ nghe họ đồn thổi có nhiều điều ma quái chứ chưa nghe ai kể chuyện gì về ngôi nhà này cả.
Cô đồng chầm chậm nhấp ngụm nước trà rồi bắt đầu vào câu truyện:

Đã lâu lắm rồi, cách đây chừng gần 50 năm về trước, căn biệt thự này là của một quan Pháp, đây cũng là căn biệt thự lớn và đẹp nhất ở Đà Lạt lúc bấy giờ. Cô không nhớ rõ tên vị quan Pháp đó, chỉ biết ông ta cũng là một tay chơi khét tiếng phố núi này, ông thường xuyên tổ chức tiệc tùng, ăn chơi xa đọa ngay tại căn biệt thự xa hoa tráng lệ nhất ở đây. Trong nhà cũng có rất nhiều gia nhân phục vụ, ai nấy đều nhăn mặt vì mật độ tổ chức tiệc tùng quá nhiều, vị quan Pháp thường xuyên say xỉn khiến đám gia nhân chịu không ít mệt mỏi nhưng không ai dám kêu than nửa lời.

Ngày ấy trong vùng có một cô gái dân tộc rất xinh đẹp, thường xuyên hái rau rừng đem bán, cô cũng là người cung cấp rau củ cho ngôi biệt thự này. Ông quan Pháp vốn là một tay chơi háo sắc, thấy cô gái xinh đẹp thì đem lòng ham muốn chiếm đoạt. Một hôm lấy cớ tổ chức tiệc đãi khách đến khuya, ông có căn dặn cô gái tối đến hãy đem thêm đồ để đãi khách. Cô gái gật đầu đồng ý theo yêu cầu của quan Pháp mà không mảy may nghi ngờ điều gì ... Tối đó, cô đem thêm rau củ và một số đồ dùng được quan pháp dặn dò tới căn biệt thự, nhưng tới nơi thì không thấy có tiệc tùng gì, giai nhân trong nhà cũng không thấy ai, hình như mọi người đã được nghỉ hết rồi. Quan Pháp cho gọi cô lên phòng nói có điều cần dặn dò, cô bắt đầu thấy sợ hãi nhưng cũng không dám trái lời, bẽn lẽn lên tới phòng ... quan Pháp lúc này mới lộ bộ mặt quỷ háo sắc của mình, lão kéo cô vào phòng mặc cho cô vùng vẫy, van xin. Lão như con thú điên đang đói khát đứng trước miếng mồi ngon thì không thể bỏ lỡ mặc cho cô gái có van xin thảm thiết thế nào đi chăng nữa, tối đó tên quan Pháp đã chiếm đoạt sự trong trắng của cô gái hái rau rừng ... Mọi sự đã rồi, cô gái phẫn uất, tủi nhục mà bỏ chạy ra ngoài trong đêm khuya vắng, còn lão quan Pháp vẫn ung dung tận hưởng cảm giác chiến thắng khi đã chiếm được con mồi.

Sáng hôm sau, cả căn biệt thự tá hỏa khi một gia nhân ra giếng lấy nước thì nhìn thấy xác cô gái nổi lên, mắt trợn chừng như oán như hận. Tin dữ đến tai quan Pháp, lão giật mình, thì ra vì phẫn uất và không chịu nổi sự nhơ nhuốc nên cô đã gieo mình xuống giếng tự vẫn. Không chút ăn năn, quan Pháp sai người lấp giếng lại để thủ tiêu tang chứng, hễ ai đồn tin này ra ngoài sẽ bị giết. Câu chuyện vì thế mà được bưng bít, không ai động tới ... Nhưng oan có đầu, nợ có chủ - Cô gái trẻ vì chết oan uổng, đau đớn, lại bị vùi xác dưới giếng sâu nên linh hồn không siêu thoát. Thời gian sau đó, mỗi đêm mọi người thường thấy bóng một cô gái mặc áo trắng, tóc xõa dài lang thang khắp căn biệt thự khi thì ngồi trên miệng giếng ca hát, cười nói, khi thì lang thang khắp các phòng đòi tìm quan Pháp. Vừa đi cô vừa khóc: "Trả mạng cho tôi, trả mạng cho tôi ... giếng sâu 3 tấc, khóc nấc từng cơn".

Có lẽ cũng vì mỗi đêm đều bị linh hồn cô gái đến đòi mạng mà quan Pháp cũng như hóa điên hóa dại, đến nỗi ban ngày mỗi khi giai nhân đến gần đều bị lão xua đuổi: "Không! không! ... cô đi đi, tha cho tôi, tha cho tôi, đừng dọa tôi nữa, đừng! đừng! ...". Có đêm, đang yên ắng thì quan Pháp lại gào thét lên kinh hãi vang vọng khắp ngọn đồi ở đèo Prenn khiến ai ai cũng sợ hãi, nhìn lão bây giờ không còn ra hồn người nữa ... Cứ như vậy, quan Pháp lâm bệnh, ốm yếu, bao nhiêu thầy thuốc tới chữa cũng đều bó tay. Vào một đêm mưa gió, quan Pháp chùm chăn quấn khắp người, chạy dọc hành lang tầng 3, vừa chạy vừa gào thét cầu xin tha thứ, rồi giường như không chịu nổi nỗi sợ hãi và bệnh tật nên đã nhảy từ tầng 3 xuống chết thảm. Câu chuyện lúc đó mới được mọi người biết tới, ai ai cũng đều thương xót cho cô gái xấu số, cũng vì thế mà người ta lập một cái miếu bên cạnh miệng giếng để thờ, mong cho linh hồn cô được siêu thoát. Căn biệt thự này cũng từ đó mà trở lên u ám và xuất hiện nhiều lời đồn thổi về linh hồn cô gái trong căn biệt thự này.

Sau khi quan Pháp chết, căn biệt thự này thuộc quyền sở hữu của chế độ cũ - quân Pháp đang chiếm đóng tại đây. Cuộc chiến khốc liệt, căn biệt thự trở thành nơi giam cầm và tra tấn tù nhân nữ yêu nước cho đến chết nên linh hồn của họ cũng không siêu thoát được, luẩn quẩn mãi ở căn biệt thự này. Căn biệt thự lại càng trở lên âm u và đáng sợ hơn bao giờ hết khi xuất hiện ngày càng nhiều lời đồn thổi và lời kể của những người từng đến sinh sống tại đây. Họ kể rằng, đêm nào trong căn nhà này cũng đều nghe thấy tiếng phụ nữ kêu khóc thảm thiết, có bóng cô gái áo trắng tóc xõa dài lởn vởn lúc khóc lúc cười, lúc đọc bài oán thán lạnh lẽo nơi đáy giếng sâu 3 tấc. Có đêm nằm ngủ trong biệt thự, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm lạnh cóng ngoài sân, các hồn ma đã lôi họ ra ngoài từ lúc nào không hay.

Mãi tới sau này khi hòa bình lặp lại, vùng đất và căn biệt thự này mới thuộc sở hữu của chính quyền địa phương, đất đai được trả lại cho người Việt.
- Vậy sau đó các linh hồn có được siêu thoát không cô??? Tôi thắc mắc.
- Bao nhiêu năm ở đây oán khí ngút trời, sau khi hòa bình lặp lại, căn nhà này được dùng làm nơi ăn nghỉ của cán bộ đi công tác nhưng không ai ở được. Họ đều bị các vong hồn quấy nhiễu, đuổi ra khỏi phòng, thậm chí còn có người phát bệnh vì sợ nên tạm để hoang một thời gian sau đó.
- Họ có mời thầy pháp nào về trấn yểm hay cầu siêu cho các linh hồn ở đây không cô?
- Rất nhiều thầy có tiếng đã được mời về làm lễ tại đây nhưng đều không được. Đà lạt có 3-4 ngôi nhà ma đều được trấn yểm duy chỉ có ngôi nhà này là "vô phương cứu chữa".
- Cô trông coi ở đây đã bao giờ bị các vong hồn đuổi đi chưa?
- Cô chỉ trông coi vào ban ngày thôi, tối cô không ngủ ở đây, ban đêm không một ai dám ở đây hết, bao nhiêu năm rồi.
- Thế bây giờ ngôi nhà này là thuộc sở hữu của ai vậy cô?
- Cách đây mấy năm có một người phụ nữ ở Sài Gòn đã bỏ một khoản tiền lớn mua lại căn biệt thự và quả đồi này. Cô ấy đã lên kế hoạch trùng tu, sửa sang lại ngôi nhà để kinh doanh dịch vụ du lịch, nhưng lạ thay hễ máy móc động chạm gì vào đều hỏng cả, ngay cả thợ cũng đều gặp họa, người bị ốm đau, người bị dọa cho té ngã không thể làm nổi. Trước đây cũng có một đoàn khách vào đây thăm và ngủ lại nhưng hôm sau ai nấy đều hoảng hồn bỏ đi hết vì không ở được. Họ kể đêm có mấy đứa trẻ nô đùa rúc rích rồi lật cả giường lên không cho họ ngủ, rồi lại tiếng than khóc thảm thiết trong đêm khiến họ rùng mình và sợ hãi.
- Tiếng trẻ con??? Nãy xuống dưới thắp hương cháu có thấy ngôi mộ của một bé trai. Bé đó con ai vậy cô? Sao lại chôn cất cạnh miếu?
- Ngôi mộ đó của một cậu bé mới mất cách đây hơn 2 năm, lúc mất bé mới được chừng 10 ngày tuổi.

Hơn 2 năm về trước, vì không thể nuôi được con nên mẹ cậu bé đã đem con bỏ dưới chân cầu thang ngôi nhà này với hi vọng người ở đây sẽ nhặt bé về nuôi. Tiếc thay là ban đêm không có ai ở được trong căn nhà này cả, đêm đó đà lạt mưa lớn, thời tiết lạnh lẽo, gió khá mạnh cũng như hôm nay vậy. Chiếc thúng cậu bé nằm bị gió cuốn rơi úp xuống, đến sáng hôm sau mọi người tới thì mặt mũi bé đã tím tái và tắt thở rồi. Có lẽ vì quá lạnh, lại dính mưa, bé mới được 10 ngày tuổi nên không đủ sức vượt qua. Người ở đây chôn cất thằng bé cạnh miếu thờ hi vọng vong linh nó được an ủi phần nào.
Nói tới đây cô thở dài, ánh mắt hơi có chút đượm buồn thương xót cho cậu bé xấu số kia. Câu chuyện kết thúc, chúng tôi cũng vẫn bần thần trong giây lát, tâm trạng tôi lúc này không tránh khỏi chút xót xa.

Tôi giường như quá nhập tâm vào câu chuyện cô kể mãi đến lúc anh vỗ vai tôi mới giật mình tỉnh lại ... Chúng tôi chào cô ra về, tôi không quên lấy tiền trong ví gửi cô gọi là chút nước, chút hương ... Cô gạt tay tôi không nhận: "Các cháu tới đây tham quan đều miễn phí, bớt chút thời gian thắp cho họ chút nhang là được, ở đây không thu tiền, ai hiếu kì muốn nghe chuyện thì cô kể cho nghe thôi" ...

Chúng tôi ra về, tới đoạn đường bê tông lớn phía cổng tôi không quên mè nheo:
- Chụp cho em cái ảnh ngôi nhà này đi. Đi, đi mà, 1 bức thôi để em lấy tư liệu ;)
Anh có vẻ không đồng thuận cho lắm vì đây là nơi linh thiêng nhưng vẫn chiều ý tôi nháy 1 kiểu trước khi rời khỏi nơi này.
- Có mấy ngày thôi em đã chụp hơn 2000 bức ảnh rồi này :)))))))))))))))). Thánh sống ảo là đây chứ đâu.

Nói rồi anh kéo tôi ra đầu đường bắt taxi về trung tâm thành phố. Trên Taxi anh lái xe có nói:
- Ban ngày anh còn chở khách qua đây chứ ban đêm là anh chịu không dám qua. Nhiều người ở đây cũng không dám qua.
- Sao vậy anh?
- Thấy nhiều vụ tài xế bị mấy cô gái xin quá giang, đang ngồi nói chuyện thì quay sang các cô ấy đã biến mất rồi. Họ nói mấy vong hồn trong ngôi nhà này trêu người nên không ai dám đi.
Anh đánh tay lái theo hướng chỉ đi thành phố rồi quay sang nói tiếp:
- Hình như em vào đó có thắp nhang phải không? Thấy vẫn còn mùi nhang thoang thoảng.

Đúng là ngồi trong xe tôi vẫn còn thoang thoảng thấy mùi nhang rất đặc biệt chỉ có trong miếu. Tôi chưa ngửi thấy mùi nhang này ở bất cứ đâu cả, tôi cảm thấy hơi mệt vì những gì vừa trải qua trong ngôi biệt thự ấy. Mượn vai anh tựa đầu một lúc tôi bắt đầu miên man suy nghĩ: Chẳng nhẽ họ mãi không siêu thoát sao? Chẳng nhẽ họ cứ mãi vất vưởng ở đó? Cõi hư không biết đâu là bến về?

P/s: Đây là toàn bộ những gì tôi nghe được, thấy được, gặp được trong hành trình khám phá đà lạt của mình, đây vừa là một bài review về địa điểm tôi tới, vừa là một câu chuyện thú vị tôi muốn kể cho các bạn nghe. Những con người, sự vật ở đây đều có thật, cũng là nơi linh thiêng nên tôi sẽ không nêu tên hay chụp ảnh phía trong ngôi nhà. Bức ảnh tôi post ở bài viết này không chụp chính diện và cũng là bức ảnh duy nhất tôi chụp tại địa điểm này nên các bạn hết sức thông cảm. Chúng ta đọc và hiểu được là được rồi không nhất thiết phải quá tường tận chi tiết nhé. Nếu có dịp đến thăm nơi này thì tôi hi vọng bài viết này cũng sẽ hữu ích cho mn. Thanks :)

Vì thời gian di chuyển nhiều nên có thể câu cú không được chuẩn xác lắm, các bạn đọc tạm nha, mấy bữa nữa tôi sẽ viết 1 siêu phẩm hay tặng mn!

An Nhiên
0 Love
0 Bình luận
avatar
avatar
avatar
Câu hỏi mới nhất
Câu hỏi được nhiều người quan tâm
Câu hỏi cùng chủ đề