new Ví du lịch - lưu trữ các giấy tờ cho chuyến đi dễ dàng và tiện lợi

Bà mẹ trẻ cùng hành trình 10 ngày chinh phục đất Phật Tây Tạng (hồi cuối)

avatar
Knight.Gody dot Thứ 5, 29/06/2017
Theo dõi Gody.vn trên Google news

Cùng tiếp tục cuộc hành trình với "chị" mẹ trẻ Thuy Bop nào các bạn! Chặng đường 5 ngày cuối cùng những tưởng sẽ suôn sẻ, nhưng cuối cùng lại đầy...

Ngày 6: ngày chinh phục Everest Base Camp đã đến

Đêm qua là một đêm dài với những bạn mệt mỏi trong đoàn. Họ không ngủ được, cũng không thể ngồi dậy được do không có sức vì tối hôm trước không ăn được gì. Lượng Oxy loãng, bình Oxy dự phòng lại chỉ còn 1 bình, tôi và Kunkul bắt đầu lo đi kiếm thêm bình dự phòng Lượng Oxy ở độ cao này chỉ còn bằng 1/2 so với bình thường. Khoảng thời gian từ 5h đến 7h sáng là khoảng thời gian kinh hoàng với chúng tôi khi phải chật vật nhóm lửa giữ ấm, tìm thuốc và tìm cách làm cho cả nhóm khỏe dần lên.

Đến 7h thì may thay cả đoàn dần tỉnh hơn một chút. Lúc này, với chúng tôi có 2 phương án là đi xe bus hoặc trek để lên được đến EBC (Everest Base Camp). Đi xe bus chỉ mất có 15 phút thôi, còn để trek hết đoạn đường 4km đó phải mất khoảng 1 tiếng rưỡi. Sắp xếp cho những bạn đã thấm mệt lên bằng xe bus xong, tôi, Bốp, Kunkul và 2 bạn nữa cùng nhau trek bộ lên. Dọc đường thì Bốp nôn nhiều và mệt quá nên tôi phải nhờ Kunkul đưa cậu nhóc lì lợm này lên EBC bằng xe bus.

Đường trek không đẹp, cũng không có nhiều thứ đáng để ngắm nhìn và còn khá... nguy hiểm. Sau khi chứng kiến một vụ sạt lở ở ngay sườn núi bên cạnh, chúng tôi bảo nhau tăng tốc để lên đến trạm EBC thật nhanh. Sau đúng 1 giờ 20 phút thì bọn tôi vỡ òa khi nhìn thấy cột mốc "Qomolangma Base Camp" và Bốp đang đứng vẫy tay đón tôi. Vậy là ước mơ của tôi và Bốp đã thành hiện thực, chúng tôi đã đến được đây - nơi những nhà leo núi bắt đầu cuộc hành trình chinh phục đỉnh Everest!

Theo Kunkul kể lại, năm 2008 có một khách du lịch người Mỹ mang cờ Tây Tạng lên đây chụp ảnh nên từ đó chính quyền cấm tất cả mọi lá cờ trừ cờ cầu nguyện được mang lên trên EBC. Trở về lều ngủ lúc 9h tôi quyết định cả đoàn sẽ xuống núi ngay lập tức và sẽ ăn trưa trên đường đi để cho các bạn đỡ mệt

Lại rong ruổi trên con đường 350km để trở về Shigatse. Hôm qua chúng tôi quá may mắn khi bầu trời rất trong, nắng đẹp để có thể thấy thật rõ đỉnh Everest. Hôm nay trời âm u, đôi lúc còn có cả mưa phùn nữa. Cả dãy Hymalayas chìm trong một biển mây mù xám xịt. Về đến Shigatse lúc 19h, thật thoải mái khi cuối chặng hành trình mệt mỏi chúng tôi được ở một khách sạn cực đẹp. Mỗi phòng ở đây đều trang trí theo đúng truyền thống Tây Tạng, lại treo tranh Thangka. Riêng internet lại khá tậm tịt, những quan trọng gì khi tôi đến với đất Tây Tạng chỉ với cái máy ảnh và tâm hồn thư giãn.

 

Ngày 7: chuyến đi bão táp

Hôm nay chúng tôi sẽ di chuyển nhiều nhất: 380km để đến Namtso. Sẽ lại là một ngày dài với cả đoàn. Do mệt mỏi và thay đổi lịch trình nhiều nên buổi sáng chỉ có nhóm 4 người chúng tôi đi thăm thiền viện Tashilunpo trước.

Tashilunpo cũng là 1 trong 4 thiền viện lớn nhất ở Tây Tạng này, quả thật công trình này đẹp cực kì. Đây cũng là nơi Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ nhất phong ấn vào năm 1447 - là thiền viện quan trọng nhất nhì trong lịch sử và văn hoá ở Shigatse. Tashilunpo có 3 toà chính: 1 để thờ Future Buddha, 2 là mộ của các Panchen Lama, 3 là mộ của Đạt Lai Lạt Ma.

Sau đó, chúng tôi về lại cùng cả đoàn để bắt đầu đi đến Namtso. Thời tiết hôm nay khá nóng nhưng Kunkul bảo đến Namtso sẽ rất lạnh, khoảng 4-5 độ. Vẫn những con đường đẹp như mơ, đường nhựa mới làm mịn và êm ru, 2 bên đường là những hàng cây xanh mát làm cho quãng đường tuy xa nhưng không hề mệt mỏi.

Đến khoảng 14h chúng tôi dừng ăn trưa ở một nhà hàng nhỏ dọc đường. Quân - em trai tôi lên cơn đau dạ dày từ sáng, bây giờ lại càng đau hơn vì không ăn được gì. Kunkul lại một lần nữa cực kì chu đáo, anh ngỏ ý hỏi chúng tôi muốn đi đường ngắn (ít cảnh hơn nhưng êm hơn) hay đường dài (có cảnh hẻm núi nhưng rất xóc). Dĩ nhiên là chúng tôi chọn đi đường ngắn rồi, hôm qua đã là một ngày đủ dài cho những bạn trong đoàn.

Đoàn lúc này có chuyện xích mích, làm leader quả thật không hề dễ dàng... Kunkul giải quyết tình hình khéo léo lắm, anh trao đổi với cả đoàn và làm theo những gì họ muốn. Dù gì tôi vẫn muốn tận hưởng bất kì phút giây nào ở Tây Tạng.

Băng qua những ngọn núi. 2 bên là thảo nguyên mênh mông từng đàn cừu, đàn Yak đang nhởn nhơ gặm cỏ. Con đường đến Namtso đẹp như 1 bức tranh. Dù Kunkul đã nói có thể sẽ không nhìn thấy tuyết, cả dãy Nancheng Thang Lha trắng xoá một góc trời vẫn sừng sững hiện ra trước mặt tôi.

Đường đi đến Namtso khá lạnh. Chúng tôi lại phải đi qua 1 con đèo nữa là đèo Lagen, cao 5191m. Quân bắt đầu xuống sức nhanh chóng, chúng tôi tính đến tình huống xấu nhất là phải đến thẳng trạm xá khi đến được Namtso. Tuy vậy thì lúc đến Namtso đã khá muộn vì ở đây giới hạn tốc độ, không được phép đi nhanh. Nhiệt độ ở Namtso lạnh hơn tôi tưởng, chỉ khoảng 2-3 độ mà thôi. Hoá ra ở đây chỉ có 1 cái trạm xá bé tí teo. Tôi và Kunkul đi ra đón bác sĩ về khách sạn khám cho Quân.

Chưa lo cho Quân xong, lại đến 1 bạn trong đoàn có vấn đề về thần kinh, cả người run lên, mặt mũi hoảng sợ và liên tục đòi đi đâu đấy. Tôi đưa bạn ấy xuống phòng sưởi ngay. Lại phải nhờ những người Tây Tạng tốt bụng, các bạn ý có một chất bột gì thần kì gì đó, đốt lên cho bạn ấy ngửi rồi pha trà nóng cho uống. Vậy mà sau tầm 45 phút bạn ý cũng đỡ và có thể về phòng nghỉ được. 

Bây giờ đã gần 1h sáng, 2 mẹ con ôm nhau đi ngủ chưa được 2 tiếng lại thấy Thảo và Kunkul đập cửa phòng. Quân ngày càng đau và nôn nhiều hơn, không thể đợi đến sáng để về thành phố Lhasa cùng cả nhóm. Tôi đành phải yêu cầu Kunkul đưa em tôi về Lhasa ngay trong đêm. 

Kunkul ngay lập tức liên lạc với anh giám đốc Lhakpa. Để không làm gián đoạn cả chương trình, anh Lhakpa đi xe lên Namtso và gặp Kunkul ở dọc đường. Sau đó Lhakpa sẽ đưa Quân đi bệnh viện và Kunkul sẽ quay lại đón bọn tôi. Sự nhiệt tình, trách nhiệm của hai người Tây Tạng: Lhakpa và Kunkul thực sự không thể dùng từ ngữ so sánh được nữa. Đến 7h sáng Kunkul nhắn tin Lhakpa đã gặp họ trên đường và giờ đang cùng Quân về lại Lhasa, tôi tạm thở phào nhẹ nhõm.
 
Cả 1 đêm đau tim, tôi tự cho mình thiếp đi nửa tiếng để rồi sáng hôm say dậy sẽ cùng con trai dạo hồ Namtso - hồ nước mặn cao nhất trên thế giới ở độ cao 4600m.

 

Ngày 8: tuyết ở Namtso

Tỉnh dậy lúc 7h30, sau một đêm dài thiếu ngủ, mẹ con tôi vẫn quyết dậy sớm để ra ngắm bình minh trên hồ Namtso. Kunkul nhắn tin khoảng 9h anh ý sẽ về, vậy là tôi sẽ có hơn 1 tiếng đi dạo quanh hồ. Thật không may, hôm ấy mặt hồ trải đầy sương sớm, che phủ hết cảnh đẹp và lạnh buốt còn hơn cả lúc ở EBC.

Hồ Namtso dịch nghĩa là Heavenly Lake, chính xác nằm ở độ cao 4718m và rộng hơn 700km vuông - nó là hồ nước mặn lớn nhất thế giới. Kunkul kể cho tôi những giai thoại của hồ Namtso, về con rồng bay lên từ hồ mang một vật báu, về chuyện 6 người Nhật Bản tìm cách đi thuyền quanh hồ nhưng rồi biến mất giữa mặt hồ. 

Hồ sâu trung bình 30m nhưng có những đoạn sâu đến 120m. Có 2 hòn đảo có thiền viện nhỏ, cứ đến mùa đông, khi mặt hồ đóng băng kín, những người hành hương lại chở đồ ăn băng hồ và ở lại thiền viện này để tu. Họ phải đợi đến mùa đông năm sau mới có thể trở về đất liền. 

Không có những cảnh đẹp như thiên đường về hồ Namtso như tôi được xem trên mạng, thật tiếc.... Trời ngày càng lạnh hơn, rồi gió bắt đầu nổi lên cuốn theo những hạt nhỏ trắng xoá. Bụi àh? Không phải, hình như là... tuyết. Gió ngày càng thổi mạnh, những hạt trắng trắng đó bay càng nhiều. Từ xa tôi nhìn thấy Bốp - lúc này đang được 2 người phụ nữ Tây Tạng vòng tay che chở - đang nhảy cẫng lên và hét ầm ĩ: "mẹ ơi tuyết". Nó sướng lắm, 2 mẹ con nhà quê chỉ mơ ước một lần thấy tuyết. Giờ thì cầu được ước thấy. 

Vừa được mãn nguyện thì từng cơn gió mạnh thổi 2 mẹ con xiêu vẹo đi chầm chậm về. Những đầu ngón tay của chúng tôi đều đã tê dại, cố gắng dìu nhau đi thật nhanh về nhà nghỉ trước khi có một cơn bão tuyết ập tới. 

Về đến nhà nghỉ thì nhận được tin nhắn của Kunkul khoảng 9h30 anh ý sẽ về đến nơi để đón chúng tôi , còn cậu em tôi đang được bác sĩ ở Lhasa kiểm tra. Từ Namtso về Lhasa mất khoảng 6 tiếng với quãng đường 250km. Trên đường đi, Kunkul liên tục cập nhật tình hình của Quân cho tôi: rằng cậu ấy đang được kiểm tra, chụp chiếu, rằng bác sĩ đã đổi loại thuốc khác... 

Kunkul và bác lái xe Thokten đã mệt đến thế nào từ đêm qua đến giờ? Dường như họ chưa được ăn, ngủ tí nào. Thế nhưng họ chỉ liên tục lo cho sức khoẻ của Quân mà chưa về than thở mệt mỏi gì. Về đến khách sạn, tôi và Kunkul chạy ngay lên phòng Quân để xem tình hình thì lại được báo em tôi đau quá lại phải quay về bệnh viện ngay lập tức. Vậy là 2 người chúng tôi lại nháo nhào vào bệnh viện.

Trong viện đang có rất nhiều người, ngoài Lhakpa và Thảo thì còn thêm khá nhiều người nữa. Thảo nói đây là nhân viên của công ty Lhakpa, họ đến để xem Quân thế nào. Tôi thật sự cảm động về sự nhiệt tình, trách nhiệm của họ. Quân đang được cắm đủ thứ dây rợ vào người và có 1 dây hút dịch từ dạ dày ra. Thảo kể hôm qua có lúc đau quá Quân đã ngất ra đấy. Thảo là cô bé khá nhanh nhẹn. Cả đêm qua đến giờ em và Lhakpa chưa được ngủ tí nào cứ ngồi trong viện với Quân... Bác sĩ nói Quân bị viêm dạ dày cấp, các chỉ số đều ổn ngoại trừ việc đau bụng và sẽ phải ở đây hút dịch,theo dõi đến ngày mai xem thế nào. Ngày kia chúng tôi sẽ bay về Việt Nam. Hi vọng ngày mai em ý sẽ đỡ đau để còn về. 

Cả công ty của Lhakpa vẫn đứng nguyên si đấy, nói mãi họ cũng không chịu về. Cả Kunkul nữa, sau chuyến đi mệt mỏi vẫn cứ giành trông Quân cả đêm. Người Tạng thật không có gì ngoài sự chân thành tuyệt đối với bạn bè.

 

Ngày 9: tấm lòng người Tạng

Sáng nay dậy sớm vào viện để đổi ca cho Thảo, cả đêm Thảo thức trông em trai tôi. Chị em tôi nợ Thảo nhiều quá! Hôm nay cũng là ngày tôi phải ra sân bay để đổi lại số hộ chiếu cho Bốp. Rất may Kunkul cho tôi bám càng theo vì anh ý phải đón 2 người Mỹ bay từ Kathmandu sang Tây Tạng chơi 4 ngày. Ngồi trong viện một lúc thì có 1 anh bạn xuất hiện, đó cũng là người của công ty Lhakpa cử đến để trông Quân. Sao mà người ở đây, đặc biệt là công ty của Lhakpa tốt đến vậy? Họ thay nhau trông khách hàng của mình suốt 24h. 

Anh bạn này tên là Penpa, cũng là 1 guide của Tibet F.I.T. Tranh thủ lúc y tá dọn vệ sinh phòng, chúng tôi ra ăn sáng và buôn chuyện. Anh bạn này khá hóm hỉnh, khác hẳn với Kunkul hiền lành. Mới gặp mà chúng tôi buôn đủ tứ chuyện trên đời. Hoá ra Penpa cùng Kunkul là 2 guides đã dẫn đoàn 33 người của Việt Nam sang đây vào tháng trước. Penpa cũng nhiệt tình không khác gì Kunkul, tôi có kể về việc sai hộ chiếu của Bốp, thế là bạn ý quyết định đi cùng tôi ra sân bay giải quyết luôn.

Đến 9h30 bác sĩ đến và hỏi chúng tôi sẽ ở lại đây hay về. Bàn bạc một hồi chị em tôi quyết định ko làm thêm xét nghiệm gì nữa để kịp về cùng đoàn, khi về đến Việt Nam sẽ vào viện kiểm tra lại từ đầu. Bác sĩ nói vậy thì đến chiều Quân có thể ra viện và hoàn toàn có khả năng đến bữa tiệc chia tay với các bạn Tây Tạng tối nay do Lhakpa tổ chức.

Mừng húm và tạm thời yên tâm về Quân. Tôi, Kunkul và Penpa rủ nhau ra sân bay vừa để đón khách mới của Kunkul vừa để giải quyết việc hộ chiếu của Bốp. Hôm nay Lhasa khá nóng, quãng đường ra sân bay bầu trời trong vắt không một gợn mây. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên đời...

Gần sân bay có quán mỳ Yak của dân bản địa, tôi được 2 anh bạn này cho ra đấy ăn. Trời ơi siêu siêu ngon mỗi tội thịt ít tí tẹo. Vẫn còn thừa thời gian đón khách nên chúng tôi ăn uống linh đình, uống chang a mo - loại trà sữa siêu ngon ở Tây Tạng.

Ra đến sân bay Penpa đi giải quyết việc hộ chiếu của Bốp trước. Chẳng biết anh ý nói gì đó một hồi và thế là xong. Sáng mai tôi cứ bình tĩnh mà ra checkin cho Bốp thôi. Việc hộ chiếu xong xuôi, giờ chỉ còn chờ để đón 2 khách người Mỹ của Kunkul. Ba đứa bọn tôi lại lêu hêu ra quán cafe rất "xịn" gần sát sân bay buôn chuyện tiếp. Kunkul bảo tôi những chuyến bay đến Tây Tạng từ Kathmandu rất hên xui, nếu quá vắng người họ sẽ cho bay thẳng đến Chengdu và ngày hôm sau ghép chuyến bay từ Chengdu đến Lhasa sau... Đoàn bọn tôi đi từ Chengdu thật là sáng suốt.

Cửa ra quốc tế, gọi thế cho oai chứ thật ra là 1 cánh cổng bé ngay sát cạnh cổng ra nội địa. Tôi được vinh dự ngồi cùng 6,7 bạn guide của các công ty khác cũng đón khách từ Nepal sang. Penpa bốc phét tôi là guide mới nên họ ngạc nhiên lắm, tự dưng lòi đâu ra đứa bé tí người Việt Nam được làm tour guide ở đây. Tôi ngồi rất nghiêm chỉnh cầm tờ giấy đón khách đóng giả giọng của Kunkul "hello my name is Kunchok but u can call me Kunkul. Welcome to Tibet" ai cũng phì cười.

Hôm nay là cái ngày không may mà Kunkul đã kể trước, chuyến bay từ Kathmandu y như rằng bị bay thẳng đến Chengdu. Sáng mai mới bay đến Tây Tạng, chúng tôi tiu nghỉu rủ nhau về.

Lại quãng đường dài hơn 1 tiếng với 2 chàng trai Tây Tạng, tôi chợt thấy Penpa là người hát rất hay! Anh ý hát nhiều, nhiều lắm. Anh ý dịch cho tôi lời của mỗi bài hát. Về con chim khổng lồ ở núi Cho Oyu, mỗi mùa đông đến nó không thể băng qua núi tuyết để trở về nhà, nó cứ đứng đó kêu khắc khoải và đợi đến mùa hè tuyết tan để được bay về tổ ấm. Về đôi trai gái ở 2 nơi quá xa một năm chỉ gặp nhau 1 lần, chàng trai mòn mỏi ngóng trông và ước một ngày họ được sống bên nhau mãi mãi... 
Giai điệu da diết của những bài hát du mục, giọng ca ngọt ngào phiêu du của Penpa làm tim tôi thắt lại. Nỗi buồn chia ly làm nước mắt tôi cứ tự động chảy vô thức. Rồi Kunkul cũng hát, giọng anh ý trầm ấm, không hay như Penpa nhưng lại sâu lắng và đầy chia ly khiến tôi chợt khóc to như một đứa trẻ. Họ an ủi tôi "tao hát để mày đỡ buồn chứ có phải để mày khóc to thế này đâu. Tao có lẽ không hợp làm ca sĩ. Lần trước đi qua hồ Yamdrok, tao cũng hát cho đoàn người Pháp nghe và họ cũng khóc y như mày. Giờ tao xin mày nín ngay không ông già Kunkul sẽ khóc theo mày mất. Không hát nhạc Tạng nữa nhé, tao sẽ hát bài hát Tiếng Anh cho mày". 

Lúc Penpa pha trò thì Kunkul hứa lần tới nếu tôi quay lại sẽ đưa tôi về quê anh ý ở miền đông bắc Tây Tạng, nơi có những loài hoa rất đẹp và sẽ miễn phí hướng dẫn cho tôi! Tôi mếu máo bảo họ hãy để yên tôi khóc hôm nay. Ngày mai tôi không muốn khóc giữa chốn đông người. Vậy là 2 chàng trai im lặng cầm tay nghe tôi khóc ngon lành.

Ôi những con người dễ thương này làm sao tôi nỡ chia tay họ?

Về đến Lhasa, chia tay Penpa và hẹn gặp lại trong bữa tiệc tối nay. Tôi và Kunkul đi ra chợ mua quà cho bạn bè ở nhà. Anh ý đã hứa cả ngày hôm nay phải đưa tôi đi chơi, mua quà giúp tôi. Lang thang trên các con phố Kunkul rủ tôi qua một cửa hàng để giới thiệu vợ anh ý với tôi. Vợ Kunkul rất trẻ, xinh xắn và đáng yêu vô cùng, khuôn mặt không đặc nét Tây Tạng như Kunkul. Tôi trêu anh ý mày không giữ chặt suốt ngày vắng nhà làm guide thế này có ngày mất vợ.

Kunkul chỉ cười. Lúc nào cũng hiền lành như thế. Chắc có lẽ đây là lần đầu anh ý gặp phải đoàn "xương" như chúng tôi và một leader suốt ngày hớn hở hành hạ anh ý như tôi.

Về đến khách sạn các bạn và Lhakpa đã ra nhà hàng ông ý đặt sẵn. Hôm nay sẽ là bữa tối chia tay chúng tôi và các bạn Tạng. Đây là nhà hàng có nhạc sống được biểu diễn bởi những người khuyết tật. Chúng tôi lên sân khấu nhảy nhót tưng bừng cùng họ. Chúng tôi ôm nhau và nói những lời cảm ơn chân thành nhất. Lhakpa tặng chúng tôi mỗi người 1 tràng hạt đeo cổ với lời chúc bình an và hẹn gặp lại một ngày không xa. 

Về đến khách sạn chúng tôi vẫn nấn ná chào nhau những lời cuối. Cảm xúc thật khó tả. Chỉ là một chuyến đi đến một nơi thôi và giờ là lúc phải về nhà mà tại sao sự chia tay khó đến vậy...

 

Ngày 10: về với thực tại

Sáng nay, Kunkul có mặt ở khách sạn từ 6h30. Theo lịch 7h chúng tôi đi ra sân bay, thế nhưng khi mẹ con tôi xuống thì chưa ai trong đoàn xuống đợi. Hoá ra họ đều tưởng nhầm là 8h mới bắt đầu đi. Kunkul phải lên từng phòng gọi, đến 7h30 vẫn chưa ai xuống. Lại có 2 người trong đoàn còn đi shopping từ lúc 6h hơn không biết gọi họ về kiểu gì. Chuyến bay lúc 10h35, mất 1h30 để đi ra sân bay, liệu đoàn tôi có bị lỡ chuyến không? Đợi mãi đến 8h kém 15 mới thấy 2 người kia về. Phải chăng chỉ cần lắng nghe một chút, ý thức một chút thì chuyện này chắc không xảy ra.

Bác tài xế Thokten thường ngày là người lái xe cực kì cẩn thận thế mà hôm nay cũng đi nhanh hơn hẳn. Vội vàng lên xe giờ tôi mới kịp bình tâm và nhận ra rằng chỉ còn 1 tiếng nữa tôi sẽ phải xa nơi này. Con đường ra sân bay tôi ước nó dài hơn thế. Trong phút chốc tôi đã ước chúng tôi ra sân bay trễ để tôi được ở lại nơi này thêm 2 ngày nữa.

Vẫn là những hàng cây xanh, dãy núi tuyết sừng sững nhưng tôi không còn tâm trạng nào để ngắm. Tây Tạng thật đẹp nhưng như em trai tôi nói "Nepal đẹp hơn chị ạ, nhưng chuyến đi này thật sự xúc động quá". Cái mà tôi tin chắc những ai đã 1 lần đến Tây Tạng đều muốn quay trở lại đó là vì con người nơi đây. Họ cho chúng ta cảm giác yên bình, tình cảm chân thật, sự quan tâm như là người một nhà. Thứ cảm giác mà thật khó tìm thấy ở một thành phố bon chen như Hà Nội. 

Làm thủ tục xong chúng tôi cám ơn Kunkul vì đã làm cho chuyến đi của chúng tôi tuyệt vời hơn bao giờ hết. Anh ý vẫn nhắc lại nếu thời gian tới chính phủ cho người Tây Tạng được phép ra khỏi khu vực thì nơi đầu tiên anh muốn đến là Việt Nam. Chị em tôi nói đùa với Kunkul rằng anh hãy ở Tây Tạng và đừng đi đâu cả. 

Tôi nhớ Lhakpa. Tôi nhớ Penpa. Tôi nhớ bác tài xế đáng yêu Thokten và tôi rất nhớ Kunkul. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tất cả những ai đã đến Tây Tạng 1 lần đều coi đó là chuyến đi của cuộc đời và đều khao khát được quay trở lại.

Cho dù nơi này đang phát triển rất nhanh và (sớm thôi) bạn sẽ cảm thấy nó thành một sản phẩm made in China 100% nhưng tin tôi đi, con người Tạng vẫn còn đó, nét văn hoá riêng và đức tin mãnh liệt vẫn còn đó. Hãy một lần đến với đất Tạng để có được những trải nghiệm, những cảm xúc khác lạ lẫm không đâu có như ở đây.

Tôi hứa với Kunkul nhất định chúng tôi sẽ quay trở lại. Có thể là mùa đông, sẽ đến thăm quê nhà của bạn ý ở miền đông bắc Tây Tạng, sẽ đi Kora quanh núi thiêng Kailash hay thậm chí chỉ là ở Lhasa. Nhưng nhất định chúng tôi sẽ trở lại...

"Thanks for making my dream come true. Thanks for making this trip unforgettable. Thanks for showing me that all the beautiful things in this life still exist until we have faith and love. Send big love and thankfulness to all my brothers in Tibet. To have a chance to meet you guys is the the most wonderful things in my life. Please stay safe, stay purity."

 

- Hành trình 10 ngày phiêu lưu trên đất Tạng của Thuy Bop (phần đầu)

- Các bước chuẩn bị cần thiết trước khi đi Tây Tạng

 

Nguồn: Thuy Bop